Kể cả minh châu có đen xì thì cũng vẫn là minh châu, ít nhất cũng là đồ vật mình muốn đạt được.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, đoạn thời gian gần đây mình hoàn toàn khắc khổ tu hành, muốn nói đạt được cái gì?
Chắc chắn không có cái kia.
Không.
Đậu Trường Sinh đột nhiên nghĩ tới một việc.
Trong lòng chợt thấy chua xót.
Vốn tưởng mình đã khổ tận cam lai, thời tới xoay chuyển.
Không nghĩ rằng lần này không phải vận may rơi xuống đầu mà là đại hoạ lâm đầu.
Đúng vậy, sau khi Đậu Trường Sinh cẩn thận tổng kết một chút, sau đó phát hiện tình huống phù hợp nhất là hôm nay ở phường thị Thần Bí thu hoạch được một bộ võ học Thần Ma《 Đằng Vân Giá Vụ》.
Mà vật bộ võ học Thần Ma《 Đằng Vân Giá Vụ》này ký thác là cái lá xanh bị chia thành hai kia, bây giờ vật đó đang ở trên người hắn.
Muốn nói đến chuyện mờ ám nhất thì chính là việc này.
Lúc này Đậu Trường Sinh hận không thể lập lức mở nó ra, cẩn thận quan sát cái hộp gỗ kia.
Nhưng biết rõ việc này không có khả năng, nhiều người đang nhìn chằm chằm bản thân mình như vậy, Đậu Trường Sinh đã đánh mất cơ hội.
Là Tiền Tiểu Tam ra tay với mình sao? Không có khả năng.
Tài Thần Các vẫn bảo trì trung lập, từ trước đến nay chưa từng chủ động tham dự những việc phiền toái như thế này.
Đó chính là một cái cục.
Trong lòng khổ không nói được, đây là hậu quả của việc quá nổi danh.
Đậu Trường Sinh cũng đã biết phần lớn chi tiết, cũng có người chuyên môn nhăm nhăm săm soi nghiên cứu hắn, đồng thời cũng lấy được tin tức ở Tụ Bảo Các, cũng biết hắn đang thu thập ngự không pháp, sau đó thuận thế thiết cục, sau đó một kích tất trúng.
Xử lý như thế nào?
Đánh thì không đánh lại được.
Nếu không chủ động nghênh đón, mà cứ như vậy trực tiếp chạy trốn, còn một tia hi vọng, nhưng như thế này cái gì cũng không còn.
Lại muốn ném đi một mạng nữa sao ?
Nhưng sự thực trước mắt khiến trong lòng Đậu Trường Sinh nặng nề.
Bây giờ mạng mình còn không đủ dùng, chết dưới tay Quốc sư một lần, nếu chết dưới tay bọn họ thêm một lần nữa, thì cũng chỉ còn lại có một mạng thôi, đến lúc đó sẽ chết sẽ thật sự chết.
Vốn Đậu Trường Sinh không sợ mất mạng, nhưng bây giờ giá trị tu vi cũng chưa đủ bổ sung mà lại muốn ném mất một mạng, việc này quả thật so với giết Đậu Trường Sinh còn cảm thấy khó chịu hơn.
Lữ Phương nhìn Đậu Trường Sinh trầm mặc lại đi về phía trước một bước, hắn đã đi đến bên cạnh Đậu Trường Sinh, bắt đầu chủ động vươn tay bắt lấy đậu Trường Sinh.
Động tác của Lữ Phương rất chậm, cho Đậu Trường Sinh có thời gian đủ để phản ứng.
Giờ phút này trong lòng Đậu Trường Sinh sinh ra đủ loại ý nghĩ, chắc chắn sẽ mất một mạng ở nơi đây, trên cơ bản không có gì phải nghi ngờ, lúc này nếu bị tìm được Thiên Tử Chi Tỷ thì nhất định sẽ bị giam lại, chờ đợi tiếp theo chính là chết.
Bị giam ở đại lao Tội Sơn, hoặc là chết ở những nơi khác, đây không phải là điều mà Đậu Trường Sinh muốn nhìn thấy, bởi vì mấy lần trước phục sinh đều là ở nguyên tại chỗ đó, đấy cũng đại biểu chết ở Tội Sơn thì sau khi phục sinh cũng có khả năng sẽ ở Tội Sơn.
Nhưng Tội Sơn là nơi như thế nào chứ, đó ngục giam kiên cố nhất thiên hạ, thượng tam phẩm bị ném vào đó cũng chỉ nghe thấy âm thanh, muốn ra ngoài là việc rất khó khăn, một trong hai vị võ đạo nhất phẩm của Lục Phiến Môn sẽ tọa trấn Tội Sơn.
Cho nên nếu chết ở bên trong này mới là lựa chọn tốt nhất, lấy quan vị của bản thân mình, nếu chết thì sẽ không có ai khinh thường thi thể của hắn, cũng sẽ có đãi ngộ nhập thổ vi an.
Vì vậy hiệu quả sẽ khá tốt, như vậy phải khiến cho Lữ Phương – kẻ đã hãm hại chết mình, thiết kế kết cục như vậy cho mình cũng phải trực tiếp mang đi.
Ứng nghiệm với lời nói kia, kiểu gì cũng phải chết, như vậy không bằng cùng nhau chết thôi.
Con ngươi Đậu Trường Sinh ngưng tụ, bắt đầu ngo ngoe chuyển động, ngón tay dưới ống tay áo rộng thùng thình đã vô thức nắm chặt, tính cách bạo khởi, trực tiếp giết chết Lữ Phương đang làm khó dễ.
Đậu Trường Sinh trơ mắt nhìn Lữ Phương bắt lấy cổ tay mình, biết rõ lúc này không phải là thời cơ tốt, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, Đậu Trường Sinh muốn đợi đến lúc đối phương sờ đến hộp gỗ, mở hộp gỗ ra nhìn thấy Thiên Tử Chi Tỷ, tại lúc hoan hỉ như điên cảm thấy đại thế đã định.
Khi đó Lữ Phương đang chìm trong vui mừng khôn xiết mới là thời điểm buông lỏng nhất, lực chú ý của những người khác cũng sẽ bị Thiên Tử Chi Tỷ hấp dẫn, đây chính là lúc ra tay gây khó dễ, đồng thời cũng là thời gian tốt để Đậu Trường Sinh anh dũng hi sinh.
Nhẫn trữ vật trên ngón tay, người ngoài không thể nhìn thấy, nó như thể vật vô hình.
Nhưng Lữ Phương áp dụng phương pháp khá đần, bắt đầu tìm kiếm từng chỗ một, nhẫn trữ vật chỉ là không nhìn thấy chứ không có nghĩa là nó thật sự không tồn tại, cuối cùng Lữ Phương cũng tìm đến chỗ nhẫn trữ vật, sau đó lôi nó ra khỏi tay Đậu Trường Sinh.