Sau khi nhẫn trữ vật rời khỏi Đậu Trường Sinh, từng tia sáng hào quang hiện ra,, nhẫn trữ vật đã hiển hiện ra, một luồng ánh sáng lưu chuyển trong lòng bàn tay của Lữ Phương, Lữ Phương cười lạnh liên tục hất ống tay áo rộng thùng thình lên, lộ ra một tay khác, giữa lòng bàn tay xuất hiện một bình ngọc.
Bình ngọc to bằng lòng bàn tay, màu sắc trắng thuần, phía trên có hoa văn màu xanh.
Dưới sự tăng mạnh của pháp lực, bình ngọc mở ra, Lữ Phương đưa bình ngọc lắc lắc trước nhẫn trữ vật, bột phấn màu trắng như tuyết không ngừng rơi xuống, bắt đầu nhuốm lên nhẫn trữ vật, mơ hồ có thể nhìn thấy, lực lượng vô hình đang không ngừng tiêu tán.
Không có chút huyền niệm nào, Lữ Phương đang phá vỡ phong toả của nhẫn trữ vật, đoạn tuyệt liên hệ của Đậu Trường Sinh với nhẫn trữ vật, lúc này nhẫn trữ vật không chỉ có một mình Đậu Trường Sinh có thể sử dụng nữa, nó đã được gọi là vật vô chủ, bất luận là ai cũng có thể dùng được.
Thủ đoạn dạng này không khó, chỉ cần có tiền đi đến Tụ Bảo Các muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhẫn trữ vật giống như túi đựng tiền vậy, tỉ lệ đổi chủ quá cao, từ lâu đã có đủ loại thủ đoạn nhắm vào nó, giống như động tác của Lữ Phương bây giờ, nói êm tai một chút thì được gọi là chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ là có một điểm quá đầy đủ.
Người ngoài cuộc nhìn cảnh này ánh mắt từng người lóe lên, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, động tác ti tiện này của Lữ Phương không có quá nhiều kỹ thuật, nhưng có chửi rủa như thế nào đi nữa thì cũng không thể không nói có tác dụng.
Một cái hộp gỗ rơi ra từ trong nhẫn trữ vật, hộp gỗ có thể tích không lớn không nhỏ, dài gần mười cm.
Lúc Lữ Phương cầm hộp gỗ ra, ánh mắt mọi người đều bị Lữ Phương hấp dẫn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, lúc này dường như tiếng gió cũng đã biến mất, trời đất trở nên yên tĩnh.
Lữ Phương cũng không đắc ý, không mở hộp gỗ ra ngay mà bắt đầu nói khoác không biết ngượng thao thao bất tuyệt trước mặt mọi người, sau đó mới mở hộp gỗ ra.
Sau khi hộp gỗ mở ra, bên trong là vải vọc màu vàng, phía trên được bao bằng một miếng vải đỏ.
Thời điểm ở phường thị Thần Bí, Đậu Trường Sinh đã nhìn thấy hộp gỗ một lần rồi, lần đầu không cảm thấy gì hết, nhưng bây giờ chỗ nào cũng cảm thấy có điểm đáng ngờ.
Trong đó, trọng yếu nhất chính là vật ký thác võ học Thần Ma, chiếc lá xanh này đã bị chia làm hai, chiếc lá xanh hoàn chỉnh chỉ dài chừng ngón tay, một nửa kia lớn bao nhiêu, như vậy cái hộp chỉ đơn giản là lãng phí, hiện ra trống trải.
Hoàn toàn không khớp chút nào, liếc mắt một cái là nhìn ra có vấn đề.
Cho nên trong hộp gỗ đó, phía dưới tấm vải màu vàng kia, có một hộp gỗ nhỏ, bốn cạnh dài bằng chiều dài của hộp gỗ, vị trí ở giữa hơi lõm xuống, chiếc lá xanh kia đang ở đây, sau đó bên trên được phủ một tấm vải đỏ.
Chỉ nhìn như vậy thì sẽ không phát hiện ra độ rộng của hộp gỗ, giống như mọi loại gói hàng bình thường, đồ vật bên trong thì không có bao nhiêu, nhưng rất nhiều lớp bọt biển giấy bọc nên trông thì có vẻ to hơn, giống như đóng gói một món hàng xa xỉ.
Lúc ấy Đậu Trường Sinh nhìn thấy nó đầu tiên cũng nghĩ như vậy, cảm thấy như thế cũng không có gì sai, hắn tin tưởng Tiền Tiểu Tam cũng như vậy, dù thế nào thì đây cũng là võ học Thần Ma, đóng gói cầu kì một chút có gì là sai sao?
Nhưng lúc này khi tâm trạng thay đổi, nghĩ lại lời nói lúc đó, thấy chỗ nào cũng là sơ hở.
Hộp gỗ này quá lớn, trong đó còn dư quá nhiều chỗ để người khác giở trò, hơn thế nữa đây là thế giới siêu phàm, tu chân giới, một đoá hoa cũng tạo nên một thế giới.
Đậu Trường Sinh có một chiếc xe ngựa, không gian bên trong lớn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Đây là bài học xương máu, thiệt thòi này, Đậu Trường Sinh nhất định phải ăn.
Lần tới chắc chắn phải cẩn thận từng li từng tí.
Mắt lạnh lừng nhìn chăm chú Lữ Phương, hắn đã nghiêng người, vén tấm vải đỏ lên, lộ ra nửa chiếc lá xanh bên trong.
Chiếc là xanh kia vẫn tràn đầy sức sống, màu xanh phát ra hào quang lập loè, Lữ Phương không nhìn lá xanh, từng luồng ánh mắt chăm chú nhìn cũng không nhìn lá xanh, cho dù xét về lá xanh này là phẩm tướng cực giai, không phải là phàm phẩm, nhưng so với chuyện lớn sắp xảy ra trước mắt, thứ này chỉ là phụ mà thôi.
Lữ Phương cũng không dùng bạo lực, lật tấm vải màu vàng kia lên, cuốn cả chiếc lá xanh đó ra, sau đó đào sâu vào bên trong hộp gỗ.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào hộp gỗ.
Đông đảo người quan tâm, lúc này lại trở nên ồn ào.
Cho dù là Đậu Trường Sinh muốn nổi điên phát ra một kích sấm sét, lúc này tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Theo dự đoán dưới đáy hộp, cũng không thấy xuất hiện một viên ấn tỷ.
Không.