Trừ khi bất đắc dĩ lắm, nếu không thì tuyệt đối không thể trêu chọc Đậu Trường Sinh.
Từng ánh mắt chăm chú nhìn vào Lữ Phương, chính Lữ Phương cũng không dám tin, hắn nhìn vào bàn tay tràn ngập ánh sáng vàng, một lực lượng giống như Hoàng Đế Chi Tỷ phát ra, Lữ Phương không khỏi nhìn về phía nhẫn trữ vật.
Mong đợi cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là tuyệt vọng, Lữ Phương nhìn thấy nguồn sáng khổng lồ trong nhẫn trữ vật, như một vầng mặt trời, nằm ở trong nhẫn trữ vật, không ngừng tỏa ra tia sáng, không ngừng hô ứng với Hoàng Đế Chi Tỷ từ xa.
“Không.”
Lữ Phương đã tuyệt vọng.
Hắn phát ra tiếng gào thét thê lương, trong bàn tay đã xuất hiện một viên ấn tỷ.
Sau khi Thiên Tử Chi Tỷ xuất hiện, lập tức bay lư lửng, giống như một luồng sáng, trực tiếp xông về phía Hoàng Đế Chi Tỷ, cuối cùng rơi vào trong hộp gỗ lớn, nội thị cầm hộp gỗ trong tay, trực tiếp đậy hộp gỗ lại.
Nguồn ánh sáng thần thánh biến mất, trời đất khôi phục lại bóng tối, nhưng trong lòng của mọi người lại sáng ngời.
Đây là gì?
Chứng cứ thiết thực.
Lữ Phương trừng mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, gào thét: “Là ngươi, ngươi đổi nhẫn trữ vật của ta.”
“Ngươi hãm hại ta.”
“Đủ rồi.”
Tấn Vương hét lớn một tiếng, cắt dứt lời nói của Lữ Phương, lúc này không thừa thắng xông lên thì đợi tới khi nào.
“Trần Quốc công là anh hùng của Nhân tộc, nhiều lần lập kỳ công cho Nhân tộc.”
“Ngươi hãm hại Trần Quốc công như vậy, có phải là đang cấu kết với dị tộc hay không, muốn hại anh hùng của chúng ta.”
Tấn Vương trực tiếp bắt đầu chụp mũ, hơn nữa tội danh không nhỏ, muốn nó to thế nào cũng được, mà sau khi nói Tấn Vương còn cảm thấy không đủ, lập tức nói thêm một câu: “Ngươi chỉ là một Lễ Bộ Tả Thị Lang nhỏ nhoi, cũng không thể nào lấy được Thiên Tử Chi Tỷ, sau đó vu tội cho Trần Quốc công được, nhất định có người chủ mưu có địa vị không thấp ở đằng sau.”
“Mau nói đi.”
“Rốt cuộc ai sai ngươi làm như vậy?”
Tấn Vương chỉ thiếu chút nữa trực tiếp nói ra hai chữ Thái tử.
Tấn Vương hung hăng vênh váo, từng bước tiến về phía trước, trong lòng lại vui mừng, đảng Thái tử mất đi Lữ phương lại chém được một nhóm người của Lễ bộ, Lễ bộ chỉ còn cái vỏ rỗng, khi Vương Sư Phạm đến cũng không có người nào để dùng.
Trần Vương lần tràng phật châu trong tay, đột nhiên mở miệng nói: “Giam Lữ Phương lại, hãm hại trọng thần trong triều đình, phía sau màn chỉ sợ là có âm mưu khác, trước mang về Lục Phiến Môn sau đó bắt đầu thẩm vấn.”
Trần Vương nhìn về phía Đậu Trường Sinh rồi nói: “Trần Quốc công theo ta về đi, trước bàn giao công việc sau đó đi xin một chỉ thị, cùng nhau thẩm vấn Lữ Phương.”
Lữ Phương là Lễ Bộ Thị Lang, hiện giờ thay mặt chưởng quản Lễ bộ, muốn thẩm vấn trọng thần như vậy, nhất định phải có Nội các và Thánh nhân hạ chỉ.
“Phi!”
“Đám loạn thần tặc tử các ngươi đúng là tiểu nhân gian nịnh, há có thể biết được ai là trung thần.”
“Đại Chu sẽ bị hủy trong tay các người, lần này thất bại không phải là do ta kém mà là do trời không giúp ta.”
“Muốn giết cứ giết.”
“Ta sẽ không nói ra, đây đều là chủ ý của Thái tử.”
Chạng vạng tối.
Bóng đêm như hòa quyện vào mặt đất.
Đêm đông gió lạnh thấu xương, gió tây bắc gào thét thổi qua.
Một đám người ở trong bóng đêm mênh mông, lúc này hiện ra vẻ khiếp sợ.
Xảy ra chuyện lớn.
Ánh mắt nhìn về phía Lữ Phương, đã bắt đầu trở nên quỷ dị.
Cả đám người không có mở miệng nói chuyện, chuyện xảy ra hôm nay, thật sự là làm cho bọn họ không thể tiếp nhận, có thể nói là biến đổi bất ngờ, vốn tưởng rằng là sự kiện Lữ Phương vu oan hãm hại Đậu Trường Sinh, nhưng cuối cùng bọn họ phát hiện Thiên Tử Chi Tỷ dĩ nhiên ở trên người Lữ Phương, chuyển ngoặt như vậy vốn là vô cùng khó khăn.
Nhưng cuối cùng lại có một bước ngoặt, Lữ Phương hắn lại tự bạo.
Nếu vu oan hãm hại không thành, lúc này đây chuyện nháo không nhỏ, nhưng Lữ Phương hoàn toàn có thể đích thân gánh vác, coi như là mình không thể, lại có một ít quan viên Lễ bộ, toàn bộ tội lỗi này ôm lấy xử phạt, nói chính xác thì không có quan hệ lớn đến Thái tử.
Nhiều nhất cũng chỉ là đảng Thái tử tổn thất không nhỏ, thời khắc mấu chốt bỏ xe bảo soái, tráng sĩ cắt cổ tay, đổi lấy sự sống còn của mình, điều này vẫn có thể được.
Nhưng khi hai chữ Thái tử vừa ra, chuyện này lại bạo phát lớn.
Đây không phải dàn xếp ổn thỏa, bỏ xe bảo soái, mà là muốn kéo Thái tử xuống nước.
Một đám người ánh mắt quỷ dị, thế cục hôm nay bọn họ đã hiểu, Tấn Vương thật lợi hại.
Từng vị ánh mắt lại nhìn về phía Tấn Vương, ván cục hôm nay, vốn tưởng rằng Đậu Trường Sinh khủng bố, không ngờ bản lĩnh Tấn Vương lại cao hơn, Lữ Phương này chính là một tử sĩ, là tâm phúc của Tấn Vương, lại ngụy trang trở thành đảng Thái tử, thành công trở thành tâm phúc của Thái tử.
Hôm nay thời khắc mấu chốt phản giáo một kích, trực tiếp cho Thái tử một chiêu tuyệt sát.