Đây là chiến lực của võ đạo nhất phẩm, mà tương lai còn là chiến lực của Thần Ma.
Tấn Vương vươn một ngón tay ra, xẹt qua một lòng bàn tay khác, một vết đứt nông đã xuất hiện, theo vết thương đó một giọt máu tươi chảy ra, trực tiếp bay lên sau đó rơi vào Hoàng Đế Chi Tỷ.
Hoàng Đế Chi Tỷ đột nhiên bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, hào quang vô tận làm cho Hoàng Đế Chi Tỷ giống như là một mặt trời, hào quang sáng chói rực rỡ xua đi tăm tối xung quanh, sáng rực một mảng trời.
Đột nhiên.
Lữ Phương đứng cách đó ba mét, bàn tay cũng rõ ràng sáng lên.
Ánh sáng màu vàng kia không ngừng xâm nhập, lòng bàn tay của Lữ Phương tràn ngập ánh sáng vàng, óng ánh giống như vàng, toàn thân trong suốt thuần khiết màu vàng óng.
Một phen biến hóa này khiến cho mọi người xôn xao.
Mà đội ngũ đến đây tìm Thiên Tử Chi Tỷ, trong đó có Thủ tôn Lục Phiến Môn, cũng có thân vương tông thất, cận thị của Thánh nhân, thống lĩnh, tai mắt của các phương thế lực, thành phần có thể nói là vô cùng phức tạp.
Nhưng cho dù bọn họ có bối cảnh như thế nào cũng có một điểm chung là thân phận không thấp, cho dù là vũ khí cầm trong tay, làm một binh lính hộ vệ thì cũng là một tên đô thống.
Còn là đô thống nhậm chức ở Thần Đô, đến địa phương này tất nhiên sẽ thăng cấp lên giáo úy, có thể nắm giữ binh quyền, thống soái một nhánh quân đội.
Thân phận của bọn họ không tầm thường, tự nhiên là có thể khắc chế được tâm trạng, rất ít chuyện có thể làm cho bọn họ mất bình tĩnh sau đó khiến bọn họ kinh ngạc mà hô lên, nhưng hiện giờ lại xuất hiện một chuyện phá vỡ tam quan của họ.
Bàn tay của Lữ Phương xuất hiện biến hóa, nguyên nhân cũng là vì Hoàng Đế Chi Tỷ, cho dù là ai cũng đoán ra được Thiên Tử Chi Tỷ không ở trên người Đậu Trường Sinh, mà ở trong nhẫn trữ vật của Lữ Phương.
Chuyện này?
Thật quỷ dị.
Đây là kết quả mà bọn họ không thể chấp nhận được.
Lữ Phương vừa ăn cắp vừa la làng đúng là không sai, nhưng kế hoạch vu oan hãm hại này, cuối cùng lại sắp thành công rồi lại thất bại, nhưng Thiên Tử Chi Tỷ lại ở chính trong tay mình, nhìn thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Tử Chi Tỷ xuất hiện ở trên người hắn, còn có khả năng là do bị Đậu Trường Sinh dùng thủ đoạn gì đó, trực tiếp giấu trên người Lữ Phương, bọn họ tuy nhìn không ra nhưng lại ăn khớp với tư duy trong đó.
Nhưng có thể ở trong nhẫn trữ vật, vậy thì không tưởng tượng được, nhẫn trữ vật là vật tư nhân, chuyện này liên quan đến không gian, chỉ có bản thân mới có thể dùng, nếu người ngoài cũng bỏ đồ vào nhẫn trữ vật được không phải là người ngoài cũng lấy ra được sao.
Dạng nhẫn trữ vật như vậy thì quá bình thường rồi, độ an toàn không cao, đến lúc đó làm gì có ai còn dám đeo trên ngón tay nữa, cho nên nhẫn trữ vật được luyện chế thành thứ an toàn và bảo mật hàng đầu, đây cũng là điều trọng yếu nhất.
Lữ Phương là Lễ Bộ Thị Lang, địa vị và thực lực cũng không thấp, nhẫn trữ vật trong tay kia cũng là trân phẩm, không dám nói là tốt nhất nhưng tuyệt đối là nhóm đỉnh cấp nhất, giờ lại xảy ra chuyện.
Cực kỳ không tưởng tượng nổi, cũng có chút quỷ dị.
Hơn nữa hiện giờ không phải lúc nên quan tâm xem Đậu Trường Sinh bỏ Thiên Tử Chi Tỷ vào nhẫn trữ vật của Lữ Phương như thế nào, hiện giờ vấn đề lớn nhất là Thiên Tử Chi Tỷ tìm được ở trên người Lữ Phương chứ không phải trên người Đậu Trường Sinh.
Điều này dẫn tới một sự thật, lần vu oan hãm hại này đã thất bại hoàn toàn.
Hơn nữa trong chuyện này đảng Thái tử đã vận dụng một lực lượng lớn bao nhiêu thì cũng bị cắn ngược lại hung ác bấy nhiêu.
Bọn họ không khỏi nghĩ tới, chuyện này vốn dĩ đã thương nghị tốt ở điện Thái Hòa, mặc dù quan viên đến không nhiều như triều hội nhưng trọng thần trên triều đình nên tới đều tới đủ.
Chư vị tướng công Nội các, thủ phụ, Đại tướng quân, Đại Tư Đồ v.v các loại, cuối cùng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lữ Phương, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo, vị Lễ Bộ Tả Thị Lang này xong đời rồi, không ai cứu được hắn nữa.
Thậm chí dẫn thanh thế lớn như vậy đến, chỉ một vị Lễ Bộ Tả Thị Lang này liệu có gánh nổi không?
Mọi người không khỏi nhìn về phía Đậu Trường Sinh, vị này tiếp tục đuổi cùng giết tận, sợ là Lễ bộ cũng phải xảy ra cuộc thay máu lớn, cho dù là Vương Sư Phạm không lâu sau sẽ đảm nhiệm chức Lễ Bộ Thượng Thư, nhưng vị tướng công Nội các chưởng quản Lễ bộ này chỉ sợ cũng không bảo vệ được.
Đây là phản kích của Đậu Trường Sinh, rút củi dưới đáy nồi sao?
Đậu Trường Sinh đúng là lợi hại.
Bọn họ nhìn về phía Đậu Trường Sinh, trong mắt tràn ngập kiêng kỵ, nhất là ánh mắt mờ mịt của Đậu Trường Sinh, vẻ mặt vô tội, với diễn xuất này bọn họ không tìm ra sơ hở nào cả, lòng dạ sâu thật, diễn xuất tinh thông, thật sự là một nhân vật vô cùng khủng bố.