Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 735 - Chương 735. Lão Phu Lòng Son Dạ Sắt Với Đại Chu 3

Chương 735. Lão phu lòng son dạ sắt với Đại Chu 3 Chương 735. Lão phu lòng son dạ sắt với Đại Chu 3

Lễ Bộ Hữu Thị Lang mặc kệ lời nói của đảng Tấn Vương, nhìn về phía Từ Trường Khanh đang ngồi ngay ngắn trầm mặc, cao giọng hô lên: “Từ thủ phụ.”

"Hôm nay hàng giả này, nếu như có thể mưu hại Thái tử điện hạ thành công, ngày mai sẽ có người ngụy trang trở thành trọng thần khác, trực tiếp mưu hại Tấn Vương điện hạ, lệ này một khi bắt đầu, quốc gia sẽ diệt vong."

Từ Trường Khanh lần đầu đứng lên, đứng dậy đối với Thánh nhân bái một lạy nói: “Lễ Bộ Tả Thị Lang Lữ Phương, ngôn từ chuẩn xác, hôm nay chưa từng quan sát chứng cớ, là thật hay giả lão thần không dễ đánh giá."

“Nhưng thật hay giả thì phải nghiệm chứng.”

Lữ Phương nghe thấy những người này, cười lạnh nói: “Các ngươi thật là khiến cho người khác thất vọng, không hợp ý, liền cho rằng là giả."

“Muốn nghiệm chứng thì các ngươi nghiệm chứng đi.”

“Thật không giả được, giả không thật được.”

Nhìn Lữ Phương tràn đầy lực lượng, không ít người hoài nghi cũng biến mất hoài nghi, Lữ Phương này là thật, nhưng nên có nghiệm chứng, cũng không thể thiếu.

Một phen nghiệm chứng phức tạp, kiểm tra máu, kiểm tra hơi thở, kiểm tra Pháp Tướng, đủ loại thủ đoạn phức tạp, chỉ cần đảng Thái tử nghĩ ra, có phương pháp rõ ràng, toàn bộ đều nghiệm chứng một lần, kết quả cuối cùng rất rõ ràng, Lữ Phương không có nửa điểm vấn đề.

Sắc mặt Lễ Bộ Hữu Thị Lang trắng bệch, không dám tin nhìn một màn này, dĩ nhiên là thật, chuyện này so với là giả còn làm cho người ta khó chịu.

Thánh nhân nhìn thấy kết quả, không nói một lời trực tiếp vung ống tay áo, trực tiếp rời khỏi điện Thái Hòa.

Trần Vương đích thân áp giải Lữ Phương, cùng nhau hướng về phía ngoài hoàng thành mà đi, Lữ Phương muốn bắt giữ tại đại lão Lục Phiến Môn, đợi đến tiếp theo thẩm vấn.

Một chiếc xe tù đã ở bên ngoài hoàng thành.

Xe tù trên dưới phong kín, phong bế cực kỳ nghiêm ngặt, không ai có thể thấy rõ ràng bên trong.

Lữ Phương tự mình đi lên xe tù, nhìn xe tù kín mít, hoàn toàn tối tăm.

Kẽo kẹt một tiếng, xe tù đã chậm rãi bị ngựa kéo, bắt đầu đi về phía Lục Phiến Môn.

Đảng Thái tử nhìn theo, cũng nhao nhao đi về phía Đông cung, hôm nay nhất định là đêm không ngủ, đảng Thái tử tụ tập cùng một chỗ, đảng Tấn Vương cũng tụ tập cùng một chỗ, khắp nơi thế lực đều đang xoa tay.

Một đám cường giả Lục Phiến Môn hộ tống xe tù chạy trên đường phố Thần Đô rộng lớn.

Bên trong xe tù hiện ra từng tia từng tia hào quang, đơn giản phác thảo lên, hình dáng một người đã xuất hiện, sau khi hào quang hiện ra, bóng người bên trong xe tù đã được chiếu sáng, cũng là hai vị Lữ Phương giống nhau như đúc, đang ngồi đối diện lẫn nhau.

Quần áo, dung nhan, cử chỉ của hai bên đều giống nhau như đúc.

Ánh mắt Trần Vương lạnh lùng nhìn chăm chú hai vị Lữ đại nhân, bình thản mở miệng nói: “Bản tôn không thể tưởng được vì sao Lữ đại nhân không làm tử sĩ, vốn tưởng rằng Lữ đại nhân bị bắt được nhược điểm, không thể tưởng được nguyên nhân chân chính là dã tâm của Lữ đại nhân quá lớn, nhiều năm qua thanh chính liêm minh đều là ngụy trang.”

“Không biết âm thầm ra nhập vào Thái Tông bệ hạ hay là Cao Tông bệ hạ?”

“Giang sơn xã tắc Đại Chu này, có một nửa là Thái Tông bệ hạ đánh xuống, cũng là Thái Tông bệ hạ phát triển Đại Chu đến đỉnh cao, trong các đời đế vương Đại Chu chỉ có Thái Tông bệ hạ mới có thể thay đổi xu thế suy tàn, bình định một giáp chi loạn, hoàn thành trùng hưng.”

Hai người cùng nhau mở miệng, giọng nói bảo trì nhất trí, mà động tác cũng như một, như là bên cạnh dựng đứng một cái gương.

Trần Vương hừ lạnh một tiếng, đối với lời nói lần này, cũng không biết là tin tưởng hay là không tin, không nghiên cứu sâu những lời này, trực tiếp nhắm thẳng vào vấn đề chính: “Các ngươi muốn một mũi tên trúng hai con chim, phế bỏ Thái tử trước, sau đó trực tiếp phế bỏ Tấn Vương.”

Lữ Phương từ từ nói: “Quả nhiên không thể gạt được Trần Vương, với hỏa nhãn kim tinh của ngươi, nhất định có thể nhìn ra manh mối, là biến số lớn nhất trong kế hoạch cho nên ta mới chủ động mời Trần Vương trợ giúp, cùng nhau ra tay với Thái tử và Tấn Vương.”

"Hôm nay có Trần Vương trợ giúp Vô Tướng Vương thay thế ta, kế hoạch cũng đã thành công một nửa, Thái tử lập tức phải phế bỏ, đợi đến khi Thái tử bị phế, trục xuất ra khỏi Thần Đô, chuyện Vô Tướng Vương ngụy trang bại lộ, đến lúc đó chuyện Vô Tướng Vương và Tấn Vương cấu kết, hãm hại Thái tử này bộc phát, Tấn Vương cũng sẽ bị phế."

Trần Vương lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”

“Thanh danh bại hoại của ngươi cũng có thể cứu vãn trở về, Lữ Phương, từ đầu đến cuối ngươi đều không phản bội Thái tử, là bị Tấn Vương ra tay giam cầm, đợi đến khi Tấn Vương rơi đài, ngươi sẽ được Tấn Vương cứu ra, như vậy tự nhiên sẽ khôi phục thanh danh.”

“Thành công kéo mình ra khỏi sự kiện lần này, ngươi vẫn là danh thần được thiên hạ khen ngợi.”

Trần Vương tiếp tục mở miệng nói: “Việc này Vô Tướng Vương ngược lại có một chút mạo hiểm, nhưng bản tôn biết, Bách Hiểu Sinh của Thiên Cơ Các cũng câu kết với Thái Tông bệ hạ, như vậy một kiện chí bảo Thiên Cơ Chỉ Nhân này, hôm nay đã bị Vô Tướng Vương nắm giữ rồi phải không?”

“Người trước mặt này, hẳn là Thiên Cơ Chỉ Nhân.”

“Hơn nữa so sánh với Vô Tướng Vương đời trước, Vô Tướng Vương đời này thật thận trọng, Thiên Cơ Chỉ Nhân chính là viên ngọc sáng trong tay Bách Hiểu Sinh.”

Vô Tướng Vương nở nụ cười, nhìn Trần Vương trước mặt nói: “Gia sư dùng tánh mạng nói cho ta biết, muốn sống lâu thì vĩnh viễn không được cho người biết chân thân."

“Ta ở trước mặt Đậu Trường Sinh cũng không dám ra mặt chân thân, hôm nay gặp Trần Vương, đó là càng không dám.”

"Lần này Thái Tông bệ hạ thành tâm mời, Bách Hiểu Sinh cũng lấy Thiên Cơ Chỉ Nhân làm thù lao, từ đó về sau món chí bảo này sẽ do ta nắm trong tay, ta đương nhiên là tận tâm tận lực phân ưu cho Thái Tông bệ hạ rồi."

“Hơn nữa, lần này sao không cuốn Đậu Trường Sinh vào, ta muốn báo đáp Đậu Trường Sinh thật tốt.”

Trần Vương nhướng mày, Lữ Phương trực tiếp lắc đầu nói: “Không nên phức tạp, lần này xuống tay trước, chính là không muốn Đậu Trường Sinh ra tay trước với Thái tử, lúc ấy ở bên ngoài thành Thần Đô, Đậu Trường Sinh muốn xuống tay với ta.”

"Lúc đó có Trần Vương và Tấn Vương, Đậu Trường Sinh cũng không thể chạy trốn, có can đảm ra tay nhất định là có hoàn toàn nắm chắc, bản thân mình cũng sẽ không tử vong, có thể phát động xung kích đối với Thái tử."

"Vì thế ta không thể không sớm bại lộ Thiên Tử Chi Tỷ, để cho kế hoạch lần này thô một ít, vì nắm giữ thế cục, lần này cùng đuổi Thái tử và Tấn Vương ra khỏi Thần Đô, chúng ta muốn chính là không có người thắng."

“Mà không phải tranh đoạt sẽ xuất hiện người thắng, từ Tấn Vương thượng vị.”

“Bây giờ đuổi Thái tử và Tấn Vương rời khỏi Thần Đô mới là quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là chuyện nhỏ nhặt.”

“Lão phu lòng son dạ sắt trung thành với Đại Chu, cũng là vì tốt cho bọn họ, bây giờ rời đi còn có thể giữ mạng, nếu tiếp tục ở lại Thần Đô, sợ là sẽ chết không toàn thây.”

“Đậu Trường Sinh người này tương đối tà tính.”

“Có thể không đụng vào thì không nên đụng vào.”

Đêm khuya, Triệu phủ.

Tinh thần Đậu Trường Sinh vô cùng phấn chấn, hắn đang khoanh chân thẳng lưng ngồi trên giường.

Trước mặt Đậu Trường Sinh là một chiếc gương đồng treo lơ lửng, ánh sáng mờ ảo không ngừng tỏa ra từ chiếc gương, xua tan bóng tối và mang lại ánh sáng cho căn phòng.

Đêm nay đã được định sẵn là một đêm không yên giấc.

Lúc này không biết đã bao nhiêu người bị kinh động và ảnh hưởng bởi tin tức truyền tới.

Là người ở trong cục, Đậu Trường Sinh tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn không thể ngay lập tức ngả lưng đi ngủ sau khi trở lại Triệu phủ. Đã có kinh nghiệm từ trước, sau khi trở về, Đậu Trường Sinh sắp xếp đơn giản một chút, ngăn chặn ánh mắt của người ngoài rồi bắt đầu liên lạc với vị sư phụ thần bí của mình.

“Thái tử đã xong rồi.”

Đậu Trường Sinh bắt đầu kể lại kỹ càng từng sự việc đã xảy ra trong thời gian qua, sau đó đích thân tổng kết lại một câu.

“Tốt lắm.”

Một âm thanh tán thưởng vang lên.

Hình ảnh mơ hồ vặn vẹo như gợn sóng trên mặt hồ nước bắt đầu rục rịch, không ngừng khen ngợi: “Thái tử bị phế đúng là một chuyện vô cùng tốt.”

“Trong đám người cùng thế hệ đó thì kẻ tài năng kiệt xuất nhất chính là Thái tử và Tấn Vương. Nếu so với Tấn Vương lạnh lùng, bạc tình thì Thái tử có phần khoan dung, nhân hậu hơn, đây mới đúng là Thái tử được thiên hạ coi trọng.”

“Thực ra Thái tử luôn một lòng tu 《 Hoàng Cực Kinh Thế Lục》, sau khi củng cố tu vi xong thì đã đạt đến thượng tam phẩm.”

“Người của tông môn đã sớm nghi ngờ, tu vi của Thái tử ít nhất cũng là một cao thủ võ đạo nhị phẩm. Qua nhiều năm như vậy, đảng Thái tử đã thua xa đảng Tấn Vương, Thái tử chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, thực chất hắn vẫn luôn khắc khổ tu hành, hiện tại đang củng cố căn cơ, không rảnh để quan tâm đến những nguyên nhân bên ngoài.”

“Bởi vì chuẩn bị cho việc lên ngôi trong tương lai, cũng không vì kế vị, nhận được sự giúp đỡ phía sau của long khí mạnh mẽ từ vương triều Đại Chu, mà nếu căn cơ xung kích bị hao tổn căn cơ thì cho dù đạt tới trình độ võ đạo nhất phẩm, phần lớn bộ phận đều là lực lượng đến từ bên ngoài.”

“Thái tử hiểu rõ rằng, hắn hoàn toàn dựa vào tu vi của bản thân mình. Giống với các vị đế vương như Cao Tông và Thái Tông, lợi thế lớn nhất của bọn họ chính là tu vi. Bây giờ, hầu hết tu vi của các Thánh nhân đương thời đều đến từ những lực lượng bên ngoài, căn cơ giống như một tòa lâu đài cát trên bờ biển. Chỉ cần có Ngọc Tỷ Truyền Quốc trong tay thì đều có thể vận dụng vài lần.”

Bình Luận (0)
Comment