Thật quá kỳ lạ.
Cốt lõi của Đại Chu còn chưa thối rữa đến vậy.
Bọn gian thần nịnh bợ lộng quyền trong triều căn bản không trông thấy, mặc dù các tướng công Nội các có bất đồng quan điểm, không dám nói một lòng vì việc công nhưng cũng không đến mức lộng quyền chia bè kết phái tranh giành quyền lợi, họ chỉ phản đối lợi ích của phe đối lập, vậy tại sao Đại Chu lại không thể tồn tại được.
Trong lòng Đậu Trường Sinh mơ hồ đã có đáp án.
Đêm khuya, tại Đông cung.
Ngay khi quần thần không ngừng tranh cãi, từ khi bọn họ bước vào Đông cung, tiếng tranh cãi không ngừng vang lên, bào chữa, buộc tội, chửi bới, phàn nàn, cùng với nhiều chuyện khác liên quan đến Lữ Phương, không ngừng vang lên.
Người hầu cận thân của Thái tử Phương Trường Tĩnh bình tĩnh nhìn mọi chuyện xảy ra, nhưng lại lộ ra một vẻ mặt thất vọng, những đại thần bàn luận viển vông lúc trước, bây giờ lại tiếp tục bào chữa cho bản thân, đẩy mọi tội lỗi cho Lữ Phương, cho rằng bản thân đã nhìn lầm người.
Từ đầu đến cuối cũng không ai có ý nghĩ, phải làm sao để giải quyết bố cục nguy hiểm hiện tại, từ đó có thể biến thế cục bất lợi này thành lợi thế.
Không phải bọn họ quá ngu ngốc, mà tâm tư bọn họ đã thay đổi, không một lòng đối với Thái tử nữa, hôm nay sau khi rời khỏi Đông Cung, không biết có bao nhiêu người muốn đi đầu quân cho Tấn Vương, hoặc là đi gặp Thái Tông bệ hạ với Cao Tông bệ hạ.
Đảng Thái tử lung lay sắp ngã, nếu Thái tử không nghĩ ra biện pháp giải quyết, vậy thì đảng Thái tử sẽ sụp đổ trong tối nay.
Việc này đã khiến cho Phương Trường Tĩnh tức giận, mấy kẻ biểu lộ hành động ngu ngốc này chính là quá thông minh.
Phương Trường Tĩnh nhìn về phía Thái tử, Thái tử ngồi ở phía sau trắc án, lúc này lộ ra vẻ mặt vô biểu tình, một lời cũng không nói, giống như một pho tượng, ở trong trường hợp ồn ào như thế này lộ ra cực kỳ nổi bật.
Lữ Phương phản bội là một kích trí mạng đối với Thái tử, địa vị của Lữ Phương quá cao, cũng là tâm phúc của Thái tử, biết rõ quá nhiều bí mật của Thái tử, chứng cứ trong tay hắn đủ để khiến cho nó thành một kích trí mạng, muốn lật lại bản án này, đã là chuyện không có khả năng.
Phương Trường Tĩnh không thể nhịn thêm được nữa, cuối cùng nói ra điều cấm kỵ mà mọi người cố tình tránh né.
“Chuyện đã đến mức này, bây giờ điện hạ chỉ có một con đường.”
“Binh biến.”
Khi nói hai chữ này ra khỏi miệng, giọng nói không lớn nhưng tại áp chế được thanh âm ồn ào khác, trong lúc nhất thời tất cả đều yên tĩnh, nhưng chợt có một phản bác khác vang lên: “Không thể.”
“Tuyệt đối không thể.”
“Đúng vậy, nguy hiểm của binh biến quá lớn.”
“Căn bản không có hi vong thành công.”
Bảy miệng tám lưỡi tranh nhau thảo luận, không ngừng kể ra vấn đề khó, gần một nửa người trực tiếp mở miệng phản đối, có một bộ phận có mấy vị duy trì, còn một bộ phận thì trầm mặc.
Một màn này tất cả đều được thu vào trong mắt Phương Trường Tĩnh, tiếng nói trở lên sục sôi: “Điện hạ đã bước vào tuyệt cảnh, mặc dù n binh biến ngàn vạn khó khăn, nhưng nếu không thử một lần thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Trong thiện hạ, phế Thái tử không phải là người có thể sống lâu trăm năm.”
Thái tử giơ tay ngắt lời Phương Trường Tĩnh: “Không cần phải nói nữa.”
“Binh biến không có hi vọng thành công.”
“Thần Hầu đã rời khỏi Thần Đô đi đến Đại Lương Thành ở Lương Châu, việc này là do Thánh nhân cố ý gây ra, chính là ngăn chặn việc xảy ra ngoài ý muốn.”
“Binh biến chắc chắn thất bại, chỉ khiến cho các ngươi phải hi sinh vô ích.”
“Nhưng lần thất bại này của bản cung, chỉ cần cam tâm tình nguyện tiếp nhận, mặc dù các ngươi sẽ bị liên luỵ, nhưng nói sao thì cũng vẫn bảo vệ được tính mạng cho các ngươi.”
“Giải tán đi.”
Thái tử cũng tiếp tục mở miệng nói nữa, phất tay xua đuổi mọi người rời đi.
Rất nhanh sau đó quần thần lũ lượt rời đi, chỉ có Phương Trường Tĩnh không hề đứng dậy, nhìn Thái tử không muốn chống cự nữa, không khỏi mở miệng khuyên giải: “Chuyện Lữ Phương là do tên Lữ Phương lang tâm cẩu phế, không phải là do điện hạ không nhìn rõ lòng người.”
“Sao điện hạ có thể để ý chí tinh thần sa sút như vậy, chỉ một việc này đã gục, ngài muốn làm cho Đại Chu hưng thịnh, muốn làm minh quân thịnh thế mà.”
Thái tử nhìn Phương Trường Tĩnh lắc đầu nói: “Bản cung không phải là từ bỏ chống cự, không phải chỉ vì bảo vệ tính mệnh của các ngươi, mà cũng là vì Đại Chu.”
“Cuộc chiến tranh đoạt đích tiếp tục duy trì, đối với giang sơn xã tắc Đại Chu là hoạ không phải phúc, Lữ Phương tuyệt đối không có khả năng bị Tấn Vương lôi kéo, Lữ Phương có thể phản bội bản cung, nhất định là Thái Tông bệ hạ ra tay.”
“Mặc dù bản cung có chí hướng muốn trùng hưng Đại Chu, nhưng cũng không nắm chắc có thể hoàn thành trùng hưng, ngược lại Thái Tông bệ hạ có công khai quốc và trị quốc.”