“Đại Chu ở trong tay ngài ấy đã phát triến đến cường thịnh. Nếu là Thái Tông bệ hạ trở lại, tương lai có thể bình định một giáp chi loạn, trùng hưng Đại Chu.”
Nhìn thấy Phương Trường Tĩnh lại muốn nói gì đó, Thái tử phất tay không cho Phương Trường Tĩnh cơ hội mở miệng, thản nhiên nói: “Bản cung biết ngươi muốn nói cái gì.”
“Lần này Lữ Phương phản bội đã khiến cho bản cung biết rõ, trong mắt đông đảo triều thần, Thái Tông bệ hạ mới có thể trùng hưng Đại Chu, không phải là bản cung.”
“Lòng người ủng hộ hay phản đối, sao có thể kháng cự được.”
“Nếu tiếp tục giãy dụa, chỉ không ngừng hao tổn bên trong, tự tổn hại lực lượng Đại Chu.”
“Bản cung chính là tội nhân thiên cổ của Cơ Thị.”
Thái tử im lặng, có một câu cũng không nói ra, đây là bí ẩn lớn nhất của Đại Chu, đó chính là Chân Long đại thiên mệnh năm đó, nghi thức, tế đàn, toàn bộ đều truyền thừa xuống, cũng không hoàn toàn thất bại.
Trong tộc Cơ thị, chỉ có lão tổ tông Thái Tông bệ hạ này mới có thể kế thừa đánh cược một lần, nếu có thể thành công phục hồi, có cơ hội đột phá tới cảnh giới Thần Ma.
Thái Tông bệ hạ trải qua đại chiến khai quốc, Đại Chu có thể trị vì thiên hạ, Thái Tông bệ hạ cống hiến rất nhiều, sau khi đăng cơ kế vị nam chinh bắc chiến, uy áp tứ hải, Đại Chu quá lớn, viễn mại hạ thương, công đức như vậy mới có thể tiếp nhận Thái Tổ hoàng đế hoàn thành Chân Long đại thiên mệnh.
Làm tử tôn của Cơ thị, lựa chọn tốt nhất chính là dùng hết toàn lực duy trì Thái Tông bệ hạ.
Điểm này Thái tử đã biết rõ từ lâu, nhưng vẫn luôn không cam lòng, cho rằng mình cũng có thể trùng hưng Đại Chu, nhưng bại cục bây giờ đã định, nếu tiếp tục giãy dụa nữa thì cũng chỉ là tốn công vô ích, tốn công vô ích thì cũng thôi đi, quan trọng là lại tiếp tục hao tổn lực lượng của Đại Chu, điều này làm trái tâm ý của hắn.
Phương Trường Tĩnh trầm mặc, vẫn luôn ngây người ngồi bất động, thật lâu sau, Phương Trường Tĩnh đứng lên, cúi đầu với Thái tử nói: “Thần hiểu tâm ý điện hạ.”
“Chỉ là một lời không thể nói hết.”
“Điện hạ muốn bảo toàn Đại Chu, nhưng Tấn Vương và Thánh nhân, còn có Thái Tông và Cao Tông cũng không muốn như vậy.”
“Đại Chu rơi vào tay bọn họ, cùng lắm cũng chỉ là một công cụ mà thôi, bất kể là vị nào thượng vị thì đều không phải là phúc của xã tắc, cuối cùng Đại Chu khó thoát khỏi bại vong.”
“Mà thiên hạ có kiêng kị với điện hạ quá nặng, nếu điện hạ là Thái tử, còn có cơ hội sống, bây giờ nếu chủ động buông tha, không chỉ Tấn Vương và Thái Tông muốn giết điện hạ, một vài người giữ tâm ý phản đối, thế gia đại tộc ủng hộ một giáp chi loạn cũng sẽ không tha cho điện hạ.”
“Đợi đến khi bị ép phải rời khỏi Thần Đô, điện hạ phải tìm cơ hộ chạy trốn, từ bỏ thân phận tôn thất, mai danh ẩn tích mới có thể bảo vệ được tính mệnh mình.”
Phương Trường Tĩnh nhìn Thái tử thờ ơ, biết chắc chắn Thái tử sẽ không làm vậy, suy nghĩ cho đại cục, nhân hậu, đây cũng là nguyên nhân ủng hộ Thái tử, nhưng một người phẩm đức hoàn mỹ như vậy, bây giờ cũng phải đối mặt với sát cơ lẫm liệt.
Phương Trường Tĩnh lại cúi đầu nói: “Điện hạ bảo trọng.”
“Thần lui xuống đây.”
Phương Trường Tĩnh quay người rời khỏi, sau khi đi ra Đông cung, đi tới một gian mật thất.
Không lâu sau đó, một vị thân khoác áo giáp giáo uý cũng đi vào, Phương Trường Tĩnh nhìn người tới, lại nhìn những người khác trong mật thất, trầm giọng mở miệng nói: “Người có thể tới nơi này, đều là tâm phúc của điện hạ.”
“Sau khi điện hạ rời khỏi Thần Đô, nhất định tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, với cách làm người của điện hạ thì sớm muộn cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử trên đường đi, cho nên ta mới mời chư vị tới đây, là muốn mọi người ngụy trang thành thích khách, bắt cóc điện hạ rời đi, bảo toàn tính mạng của điện hạ.”
“Không cần chư vị phải cùng nhau ra tay, chỉ cần sắp xếp một số nhân thủ chuẩn bị trợ giúp ta hoàn thành là được."
“Sao tiên sinh lại nói như vậy, điện hạ có ơn cứu mạng với ta, ta không màng đến vinh hoa phú quý, đương nhiên sẽ bỏ qua tất cả đi theo tiên sinh, cùng ở đây nghĩ cách cứu điện hạ.”
………………………..
Ngày thứ hai, tại điện Thái Hoà.
Đậu Trường Sinh giống như một cái máy, không ngừng kể lại qua trình vụ án Thiên Tử Chi Tỷ mất tích.
Hôm qua Đậu Trường Sinh cũng không đến Lục Phiến Môn, cũng không tham dự thẩm vấn Lữ Phương, nhưng Lục Phiến Môn chưa từng dừng việc vận chuyển, trong một đêm ngắn ngủi, không chỉ hoàn thành việc thẩm vấn, cũng khiến cho Lữ Phương giao ra chứng cứ xác thực.
Mọi chứng cứ mà Lữ Phương giao ra, không có bất cứ sai lầm nào, toàn bộ đều có thể được nghiệm chứng.
Các vụ án liên quan đều Đông Phương thần bộ giao cho Đậu Trường Sinh, với tư cách Điện chủ Chu Tước Điện, hắn chủ quản vụ án hình sự Thần Đô, mặc dù vụ án quá lớn lần này là do Trần Vương tự phụ trách nhưng lúc tảo triều lại là từ Đậu Trường Sinh tường thuật lại cho mọi người.”