Vương Trường Cung đi lên một bước, đến bên cạnh Thánh nhân, Cao Sĩ Minh tự động nhường ra vị trí, một trái một phải của Thánh nhân đang đứng Tào Thiếu Dương và Vương Trường Cung, bảo vệ Thánh nhân ở khu vực trung tâm, bọn họ đang sát người bảo vệ Thánh nhân, nếu như có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nếu muốn hành thích Thánh nhân thì bắt buộc phải đối mặt với một kích lôi đình của hai vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm.
Cho dù là đột phá được phòng ngự của hai vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, Thánh nhân cũng không phải là thư sinh tay trói gà không chặt, Thánh nhân chủ tu võ học Thần Ma《Hoàng Cực Kinh Thế Lục》, cũng là một võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, loại bố trí thực lực này có thể nói là phòng thủ kiên cố, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bảo lũy kiên cố nhất trong thiên hạ thường sẽ bị công phá từ trong nội bộ.
Thánh nhân ngưng mắt nhìn Thái tử, tiếp tục mở miệng nói: “Một lát nữa trẫm sẽ đích thân đi gặp Thái Tông và Cao Tông, chuyện đến bây giờ cũng nên gặp bọn họ rồi, Đại Chu không thể tiếp lại loạn tiếp nữa."
Vương Trường Cung thong thả ung dung, từ từ xắn tay áo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay, phía trên là một chuỗi phật châu quấn quanh, kép dài cho tới khuỷu tay.
Khi đưa tay ra chuỗi phật châu hiện lên sáng bóng, từng hạt phật châu ánh sáng mờ ảo, đột nhiên sáng rực trong nháy mắt.
Khi cánh tay vung lên, chuỗi phật đã rơi vào lòng bàn tay, Vương Trường Cung bắt đầu chậm rãi làn tràng hạt, loạt tư thế này không dẫn đến bất kỳ cảnh giác nào của Thánh nhân và Tào Thiếu Dương.
Một màn này rất bình thường, Vương Trường Cung đã làm như vậy mấy chục năm, bất luận là đại triều hội ở điện Thái Hòa, hay là Lục Phiến Môn, ở hoàng thành, ở trong nhà, mười mấy năm như một ngày, loạt hành động này của Vương Trường Cung đã sớm không còn ai để ý đến động tác này nữa rồi.
Tay trái của Vương Trường Cung lần tràng phật châu, ôn hòa mở miệng nói: “Trong thiên hạ có thể nói là có rất nhiều suy đoán về chuỗi phật châu trong tay thần đây, đều nói đây là một món Bán Thần Binh."
"Nhưng ngược lại bọn họ nói sai rồi, chuỗi phật châu này không phải binh khí, mà là một loại bí dược."
"Là thần tập hợp tài nguyên quý giá trong thiên hạ, mời một vị lão bằng hữu luyện chế tạo thành, hiệu lực của bí dược này cực lớn, hơi không chú ý một chút là dược lực sẽ lan truyền ra, vì thế trong thời gian mấy năm trước thần từng giây từng phút lúc nào cũng tập trung ở trên bí dược.”
"Đối với chuyện ở bên ngoài, đương nhiên là sẽ bỏ qua, đợi đến khi thần có thể hoàn hảo khống chế bí dược nhưng lại lười phải quan tâm vật thế tục nữa."
Cánh tay của Vương Trường Cung hất lên một cái, chuỗi phật châu bí dược này lại vỡ vụn ra, từng viên hạt phật châu bay ra bốn phương tám hướng, Vương Trường Cung thản nhiên nói: “Sau hôm nay thần cũng không cần dùng đến nữa.”
Phật châu bí dược bay ra, vừa hay có một viên bay tới trước mặt Thánh nhân, Thánh nhân vô thức đưa tay ra bắt lấy, muốn quan sát bí dược của Vương Trường Cung luyện chế một chút, bảo bối tâm cam đã đeo mấy chục năm, vì sao hôm nay lại trở thành rác rưởi vứt bỏ như vậy?
Ngay khi Thánh nhâm vươn cánh tay ra, tay phải của Vương Trường Cung đã đánh lên phía trên lồng ngực của Thánh nhân.
"Bệ hạ và Thái tử vĩnh biệt."
"Bệ hạ đã sai một chuyện rồi."
"Là bệ hạ, ngài chết chứ không phải là Thái tử."
Ầm!
Âm thanh giống như sấm sét vang lên.
Vô tận hào quang màu vàng nở rộ, trong nháy mắt trời đất cũng tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng màu vàng rực rỡ này.
Từng tia từng sợi phật quang hiện lên, giống như một pho tượng Phật Đà ngồi xuống, không ngừng tụng niệm kinh Phật, Phạn âm vang lên theo từng đợt.
Võ học Thần Ma 《 Đại Nhật Như Lai Ấn》đã biến mất khỏi thế gian hơn ngàn năm nay, lại một lần nữa xuất hiện trong nhân thế.
Kim Cương Quyền Ấn, đây là một thức trong 《 Đại Nhật Như Lai Ấn》.
Vương Trường Cung tu loại võ học Thần Ma 《 Đại Nhật Như Lai Ấn》này chục năm như một ngày, mà chuỗi phật châu này được luyện chế từ một loại bí dược, nó chính là nhu yếu phẩm phụ tá cho việc tu hành.
Sau vài chục năm khổ tu, cuối cùng cũng có ngày đơm hoa kết trái.
Vương Trường Cung bỗng nhiên ra tay, mặc dù Thánh nhân phản ứng chậm nhưng cũng biết rõ uy hiếp, 《 Hoàng Cực Kinh Thế Lục》đã tự nhiên bắt đầu vận chuyển, từng tia từng sợi long khí xuất hiện, tự động hóa thành một kết giới.
Nó chắn trước mặt Thánh nhân, ngăn cản trước mặt Thánh nhân và Vương Trường Cung.
Thiên Địa Pháp Vực đã mở rộng ra, từ《 Hoàng Cực Kinh Thế Lục》 ngưng tụ ra Thiên Địa Pháp Vực- Long Vực, sau khi kết giới bị phá vỡ nó đã tự động thay thế kết giới, một chiêu Kim Cương Quyền Ấn của Vương Trường Cung nhìn như đánh lên trên người Thánh nhân nhưng thật ra chỉ một gang tấc nhỏ cũng đã giống như vực sâu.