Bởi vì thế càng lớn hơn xuất hiện, Đại Chu đều sắp bị lật đổ trong họa, lục ti luân chuyển thay đổi đã được đặt bên lề.
Thánh nhân nhìn Tào Thiếu Dương và Vương Trường Cung, ban đầu hai người là đối thủ cạnh tranh, một người là tiền bối muốn củng cố quyền thế Đông Xưởng, một người là hậu bối dã tâm hừng hực, nhưng bây giờ đều đã là hoàng hoa của ngày hôm qua, bọn họ đều đã là tiền bối, đều đã già rồi.
Thánh nhân giơ tay ngăn Tào Thiếu Dương tiếp tục mở miệng, ôn hòa nói: “Các ngươi đều là trụ cột của Đại Chu, Đại Chu không thể không có hai vị đều không được."
"Đi thôi."
Thánh nhân đi ở phía trước, Tào Thiếu Dương hầu hạ ở bên cạnh, Vương Trường Cung rơi ở phía sau nửa bước, lại thêm Cao Sĩ Minh, một đám bốn người đi về phía bên ngoài Thần Đô.
Mười dặm bên ngoài Thần Đô.
Một chiếc xe ngựa lại nối tiếp một chiếc xe ngựa, giống như một con rồng dài, lẫn nhau qua lại kết nối cùng một chỗ, hoàn toàn chặn hết một con đường, gây ra ách tắc.
Thái tử rời Thần Đô, ở đây không biết bao nhiêu người đưa tiễn, tình huống quạnh quẽ, bị xa cách như trong dự đoán không có xuất hiện.
Khi Thánh nhân ẩn nấp hành tung, khi đến ngoại thành Thần Đô, vừa nhìn đã trôing thấy tràng diện này, Thánh nhân đứng ở ngoài phương xa ngưng mắt nhìn cảnh này, trong mắt lộ ra sự phức tạp.
Thái tử, thân là đích trưởng tử của Thánh nhân, là người thừa kế trong tương lai.
Đối với người thừa kế của mình, Thánh nhân bỏ ra vô số tâm huyết, hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt tình cảm đối với hoàng tử, hoàng tôn khác.
Cảm nhận ở trong lòng của Thánh nhân, Thái tử vẫn luôn là người thừa kế thích hợp nhất, cho dù là có luyện chế ra Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, Thánh nhân cũng biết rõ Thái tử là người thừa kế thích hợp nhất.
Sao Thánh nhâm dám ở trên đại vị ăn Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, đây há không phải là tự tìm đường chết sao? Là muốn đem hoàng vị nhường cho Thái tử, giống như Thái Tông và Cao Tông, ẩn giấu ở trong Tông Nhân Phủ, mới ăn Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan.
Như vậy sẽ không bị thiên hạ chú ý, có thể tìm lý do khác để lừa dối cho qua, vị trí chí tôn quá chói mắt dễ làm cho người khác chú ý.
Nhưng Thánh nhân không ngờ rằng, cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ bao giờ bản thân mình đã thay lòng đổi dạ, đã cho rằng Thái tử không thích hợp nữa? Thánh nhân bắt đầu cẩn thận nhớ lại.
Là khi Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan bị bại lộ, là khi bản thân sắp thoái vị?
Không phải.
Lúc đó mặc dù trong lòng không cam lòng, thái độ có khuynh hướng nghiêng về Tấn Vương bọn họ, nhưng cảm nhận trong lòng thì Thái tử vẫn là người thích hợp thừa kế nhất, rốt cuộc là lúc nào?
Đúng rồi.
Là lúc Vương Trường Cung nói với bản thân mình có thể nâng đỡ ấu chủ, làm Thái Thượng Hoàng nhiếp chính, lúc đó bản thân mình mới hạ quyết tâm phế bỏ Thái tử.
Cho dù trong lòng đã hạ quyết tâm như vậy, nhưng khi thật sự nhìn thấy Thái tử bị phế bỏ, hôm nay rời khỏi Thần Đô, có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng Thánh nhân xuất hiện một cảm xúc phức tạp.
Từng cảnh tượng hồi bé của Thái tử không ngừng hiện lên trong đầu.
Lần đầu tiên bản thân bế Thái tử, lần đầu tiên giảng dạy Thái tử đọc sách, lần đầu tiên giảng dạy Thái tử võ nghệ…
Tư thế yếu đuối kéo dài trong một lúc.
Đôi mắt của Thánh nhân lạnh lẽo, đã hoàn toàn tỉnh táo, lý trí lại một lần nữa chiếm thế thượng phong, Thái tử bị phế bỏ không phải là một chuyện xấu, sau khi rời khỏi Thần Đô có thể gặp phải nguy hiểm, nhưng nếu tiếp tục ở lại Thần Đô, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Ước chừng sau nửa canh giờ, người đến đây tiễn đưa bắt đầu dần dà tiêu tan, không lâu sau trên quan đạo chen chúc đã trống không, Cao Sĩ Minh không khỏi chủ động tiến lên trước nhỏ giọng nhắc nhở: “Thánh nhân."
"Là muốn đi gặp mặt Thái tử một lần hay là quay về hoàng thành?"
Thánh nhân tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn về phía Thái tử đang đứng ở nơi xa trên quan đạo trước mặt, ánh mắt của Thái tử đang nhìn về Thần Đô, lộ ra biểu cảm chờ mong, dường như đang đợi người nào đó xuất hiện.
Ánh mắt Thánh nhân ôn hoà, hờ hững nói: “Không cần đâu."
"Chúng ta quay về đi."
Vương Trường Cung luôn im lặng, lúc này đột nhiên mở miệng nói: “Bệ hạ vẫn là đi gặp một lần đi."
"Sau lần này, chính là vĩnh biệt rồi."
"Đừng để trong lòng mình lại có nuối tiếc."
Ánh mắt Thánh nhân thu hồi lại từ chỗ Thái tử ở phương xa, hơi lắc đầu nói: “Nếu như thời kỳ hòa bình, Thánh nhân đời tiếp theo nhất định sẽ dung không được nó, nhất định sẽ bạo bệnh mà chết ở trên đường."
"Nhưng mà thế cục bây giờ thì khác, bất luận là Thái tông và Cao tông, đều sẽ không ra tay với nó.”
"Một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm chủ tu 《Hoàng Cực Kinh Thế Lục》, là chủ lực tương lai của Đại Chu trấn áp phản loạn thiên hạ, còn có giao thiệp từ giữa của trẫm, nó sẽ không xảy ra chuyện đâu."