Tào Thiếu Dương thấy Vương Trường Cung tỏa ra sát khí lạnh lẽo thì lạnh lùng nói: “Đại Nhật Như Lai Ấn.”
“Vương Trường Cung, ngươi là kẻ lòng muông dạ thú, vì giết Thánh nhân vậy mà đã chuẩn bị mấy chục năm.”
“Có chúng ta ở đây, ngươi không có khả năng thành công.”
Khi tiếng nói này vang lên, hơi thở của Tào Thiếu Dương cũng ầm ầm bộc phát, giống như một ngọn núi lửa phun trào, lực lượng cuồn cuộn bao phủ bốn phương tám hướng, sóng khí vô biên như gió thổi, mạnh mẽ cuốn phăng bùn đất xung quanh ba thước đất, trong nháy mắt đã bốc hơi biến mất vô tung vô ảnh.
Bước về phía trước một bước, thân hình thấp bé của Tào Thiếu Dương đã bành trướng kịch liệt, trong nháy mắt đã biết thành một người khổng lồ, cẩm y đang mặc giống như giẻ rách, vỡ vụn ra tảng lớn, chỉ có một số bộ phận nhỏ quấn quanh thân thể cường tráng của Tào Thiếu Dương.
Ngọn lửa đã hừng hực bốc cháy vờn quanh người Tào Thiếu Dương ba thước, nhiệt độ cao khủng bố tiếp tục bao trùm xung quanh, một quyền ầm ầm đánh ra, quyền ý như hóa thành thật, dung hợp với ngọn lửa, một thế giới toàn là lửa xuất hiện trong nháy mắt.
Một quyền kinh thiên động địa này của Tào Thiếu Dương, âm thanh chấn lan ra trăm dặm, ngọn lửa như một cột trụ trời, nối liền trời đất, cách đó trăm dặm cũng có thể thấy rõ được.
Mà một màn này đã kinh động đến mọi người xung quanh, phía Thần Đô lập tức có phản ứng, Từ Trường Khanh đang cầm một quyển sách ngồi trong phủ đẹ bình tĩnh đọc đột nhiên cảm giác được khí cơ bộc phát, không khỏi ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra nó.
Trong lúc nhất thời kinh ngạc, không ngờ rằng ở ngoài Thần Đô còn có một võ đạo nhất phẩm bất chấp tất cả không kiêng nể gì như vậy, chẳng lẽ không biết nơi đây là Thần Đô sao, không phải nơi ngoài vòng pháp luật, cho dù là võ đạo nhất phẩm cũng không thể làm càn.
Trước đây có một vị Quốc sư làm càn, cho dù không bị Đậu Trường Sinh giết chết nhưng người dám làm càn như vậy cũng sẽ bị Đại Chu giết.
Sau một khắc, Từ Trường Khanh bất ngờ đứng dậy.
Đây là Cửu Viêm Hỏa Vực, trong thiên hạ, người có được Pháp Vực Thiên Địa này chỉ có một người.
Đốc chủ Đông Xưởng Tào Thiếu Dương.
Sau khi Lục Phiến Môn trở thành lục ti của Đại Chu, quyền thế của Đông Xưởng không còn lớn như trước, Tào Thiếu Dương đứng hẹn bế quan 50 năm.
Năm ngoái hắn mới xuất quan, tính cách tham lam quyền thế trước kia cũng đã thay đổi, không còn mặn mà gì với chuyện thế tục nữa, nếu như không có mệnh lệnh của Thánh nhân, tuyệt đối cũng sẽ không rời khỏi hoàng thành.
Bây giờ Thái tử bị phế giáng làm Việt Vương, là ngày hắn rời khỏi Thần Đô, dưới sự coi trọng của Thánh nhân đối với Thái tử, nhất định sẽ đi gặp mặt Thái tử.
Cho dù Từ Trường Khanh không quan tâm thì trong nháy mắt cũng suy đoán được chuyện này.
Tào Thiếu Dương bộc phát như vậy, là vì muốn truyền ra tin tức, Thánh nhân đã xảy ra chuyện.
Từ Trường Khanh giơ tay lên, một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm đang được cung phụng cũng đã xuất hiện trong tay hắn.
Đây là Khai Dương Thượng Phương Bảo Kiếm, đây chính là một thanh trong Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm, mà hai tòa đại trận Thần Ma ở Thần Đô, trong đó có một tòa là Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận, tổng cộng có bảy thanh Thượng Phương Bảo Kiếm có thể mở ra.
Bảy thanh Thượng Phương Bảo Kiếm này, lần lượt lấy tên của Bắc Đấu thất tinh, ngày xưa Đậu Trường Sinh cử báo Vô Tướng Vương, mời Thần Hầu ra tay, lúc ấy chính Thần Hầu đã dựa vào Dao Quang Thượng Phương Bảo Kiếm mở ra Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận.
Sau khi biết Thánh nhân xảy ra chuyện, Từ Trường Khanh cũng không bối rối, dẫn đầu muốn dựa vào Khai Dương Thượng Phương Bảo Kiếm mở ta Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận.
Giống như lần trước khi đối mặt với Quốc sư, chỉ cần mở ra Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận, trong khoảnh khắc đại trận có thể bao phủ toàn Thần Đô, sau một khắc sẽ khuếch tán ra, hoàn toàn có thể bao phủ Tào Thiếu Dương và Thánh nhân vào bên trong Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận.
Cho dù kẻ thù là ai thì trước tiên cũng phải bảo hộ Thánh nhân đã, chỉ cần Thánh nhân không xảy ra chuyện gì, Từ Trường Khanh có thể thong dong tiếp viện, sau đó điều khiển cường giả đến tiếp viện, còn mình thì chỉ huy đại quân vây quét.
Chỉ cần không phải Thần Ma ra tay, như vậy lần này chắc chắn Thánh nhân sẽ hữu kinh vô hiểm.
Chỉ là khi Từ Trường Khanh cầm lấy kiếm Khai Dương Thượng Phương Bảo Kiếm, trong nháy mắt sắc mặt trầm ổn của hắn biến hóa, lông mày nhíu lại thật sâu, mi tâm cũng nhăn thành hình chữ xuyên (川).
Khai Dương Thượng Phương Bảo Kiếm không lập tức mở ra Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận, mà có một luồng lực kháng cự ở trong bóng tối phát ra, Từ Trường Khanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bởi vì phường thị Thần Bí hàng lâm mà không ít thế lực từ Thiên Ngoại Thiên xuất hiện.
Để đảm bảo tính an toàn của phường thị Thần Bí, Tiên Thiên Bắc Đẩu Trận mở ra đã bị hạn chế, muốn mở ra không chỉ dựa vào một thanh thất tinh Thượng Phương Bảo Kiếm là có thể mở ra được mà phải gom đủ ba thanh mới mở được.