Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 766 - Chương 766. Niềm Hi Vọng Của Tông Môn 2

Chương 766. Niềm hi vọng của tông môn 2 Chương 766. Niềm hi vọng của tông môn 2

Họ có lòng tin vào Thái Tông, dù sao Thái Tông cũng là vị hoàng đế ngồi trên lưng ngựa, cùng với Thái Tổ hoàng đế bình định thiên hạ và lập nên những chiến công hiển hách, sau đó lại tiếp tục nam chinh bắc chiế, lập nên một thời đại thịnh vượng rực rỡ.

Nhưng Thái Tông cũng không phải không có khuyết điểm, những bí mật năm xưa vẫn luôn bị phong tỏa nay đã bại lộ trước toàn thiên hạ, người sáng suốt đều biết lúc ban đầu Tiền Tiểu Cửu không dám lên tiếng, thậm chí còn giữ thái độ giấu giếm, nhưng đến hôm nay không chỉ có một người nói qua chuyện này với mình.

Thái Tông đã thí huynh giết cha, là kẻ có nhân phẩm bỉ ổi, thậm chí hắn còn cướp lấy bảo vật kéo dài tuổi thọ từ chính muội muội ruột thịt của mình, cũng chính vì lẽ đó mà hắn mới còn sống đến ngày hôm nay.

Nếu vị này khôi phục ngôi vị thì còn có hi vọng bình định loạn cục, nhưng người có tài thì lại thiếu sót nhân phẩm, đương nhiên hắn sẽ bị một số người lòng dạ chính trực khinh thường.

Thành tựu của Cao Tông không đủ, thậm chí kém xa so với Thái Tông. Đây là điểm thiếu sót của Cao Tông, nhưng lợi ích cũng rất rõ ràng. Cao Tông không có nhiều quá khứ đen tối như vậy. Cả một đời Cao Tông không có lấy một điểm sáng, không lập được chiến công và lưu tên mình vào sử sách. Nhưng Cao Tông sống cuộc đời này không thua kém bất cứ nhân vật nào khác.

Thành tựu của Thái Tông xem như ở một tầng cao khác, nhưng xét về sự phồn hoa và cường thịnh, thời kỳ Cao Tông mới là thời kỳ thịnh vượng nhất. Chỉ có điều, thiên hạ nghĩ những gì là chuyện không cách nào kiểm soát được, tất cả đều là nền móng mà Thái Tông đã gieo trồng.

Cao Tông đã làm được cực hạn, muốn trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam quá khó khăn. Muốn vậy thì phải phá hủy Long Đình, tấn công và tiêu diệt Man tộc hãn trướng, hủy diệt Yêu Sơn, nhưng những điều này đều là chuyện không thể xảy ra.

Bây giờ theo sự quan sát của Đậu Trường Sinh, nền tảng cốt lõi của Thái Tông nằm ở là quyền lực của triều đình, nằm ở nhiều tướng lĩnh và quan lại của Đại Chu, trong khi nền tảng duy nhất mà Cao Tông có là các tông môn chính đạo, và một số người không thừa nhận nhân phẩm của Thái Tông.

Điển hình nhất trong số đó có Đậu Trường Sinh, đúng vậy, trong yến tiệc lần này, cả hai bên đều hài lòng vì Đậu Trường Sinh cũng có ý định đầu nhập Cao Tông.

Thái Tông, Cao Tông, Tấn Vương.

Trong ba người, Đậu Trường Sinh tán thành Cao Tông nhiều nhất, Thái Tông có quá nhiều quá khứ đen tối, kẻ giết cha giết huynh của mình không phải là hạng người tốt lành gì, Đậu Trường Sinh không tin một kẻ như hắn thật sự có thể cai trị thiên hạ tốt.

So ra, Cao Tông tốt hơn hắn rất nhiều, hơn nữa hắn còn có kinh nghiệm làm Thánh nhân, so với bên trên còn chưa đủ, nhưng so với bên dưới có khi còn hơn xa, về phần Tấn Vương, hắn hoàn toàn không muốn cân nhắc đến người này.

Đại Chu đang ở thế cục mưa gió cuồn cuộn, và cũng là thời khắc quốc gia lệ thuộc vào Trường Quân. Mặc dù Tấn Vương đã trưởng thành nhưng chưa từng có kinh nghiệm làm Thánh nhân, sao hắn có thể quản lý tốt giang sơn vạn dặm được.

Nếu Vương Trường Cung không hành thích Thánh nhân, Đại Chu vẫn còn một giáp nữa để ổn định, sau đó Tấn Vương lên ngôi cũng không tệ lắm, cho Tấn Vương thời gian đầy đủ để phát huy, cũng đủ để Tấn Vương trưởng thành hơn. Nhưng bây giờ Thánh nhân đã chết, không nói đến lúc này thiên hạ ra sao, chỉ nói đến Thần Đô này đã không khác gì mạch nước ngầm mãnh liệt.

Đậu Trường Sinh thầm thở dài, kỳ thật người mà hắn coi trọng nhất là Thái tử, Thái tử có lòng nhân hậu mà những người này không có, hơn nữa bản thân hắn cũng không muốn thua kém bất cứ ai, tu vi 《 Hoàng Cực Kinh Thế Lục》không kém chút nào, tương lai xuất phát chính là đỉnh phong chí tôn, rõ ràng hắn tốt hơn nhiều so với những lão già đến chết cũng không ngừng giao tranh kia.

Đáng tiếc vận may trêu ngươi, người không có lòng hại hổ, hổ lại có tâm làm bị thương người.

"Nhị thiếu gia."

Lúc Đậu Trường Sinh vừa đi tới cửa Triệu phủ, lão quản gia đang lo lắng đợi ở cửa, ngay khoảnh khắc hắn vừa nhìn thấy Đậu Trường Sinh thì không kiềm lòng được mà kêu lên vui mừng.

Đậu Trường Sinh tỉnh lại từ mạch suy nghĩ của mình, hắn kinh ngạc nhìn lão quản gia vẫn đang vui mừng không thôi, vươn tay an ủi nói: “An tâm, lần này không có nguy hiểm gì quá lớn, không liên quan gì đến ta cả."

"Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi. Nhớ kỹ phải phát tin nhắn cho sư huynh, dặn dò hắn đừng trở về Thần Đô trong khoảng thời gian ngắn, thời gian tới thế cục tại Thần Đô sẽ đại loạn, tốt nhất là hắn nên ở lại Giang nam và đợi thêm một thời gian nữa. Đợi đến khi Thần Đô trần ai lạc định hẵng quay trở lại."

Lão quản gia gật đầu lia lịa nói: “Đã hiểu."

Cuối cùng, sau khi do dự một hồi, hắn vẫn mở miệng nói: “Nhị thiếu gia cũng nên tìm lý do rời khỏi Thần Đô đi thôi, ta cảm thấy Thần Đô còn phải loạn, hôm nay chiến sự nổ ra tại rất nhiều nơi. Những nơi khác ta không biết, nhưng chỉ tính riêng phường Thanh Long đã có không dưới trăm căn nhà sụp đổ."

Bình Luận (0)
Comment