Chu Phương Bản hiểu rõ như vậy là do có người đã nói cho Chu Phương Bản từ đầu đến cuối.
Người thông báo mọi chuyện cho hắn chính là Vương Trường Cung - kẻ đã gây ra đại án giết Thánh Nhân. Hắn đã kể chi tiết mọi việc liên quan đến Lữ Phương, tiết lộ hết không còn một chút gì, chỉ cần Vương Trường Cung biết rõ điều gì thì đều kể cho Chu Phương Bản.
Chu Phương Bản và Vương Trường Cung cũng không có quan hệ gì, khi có được những tin tức này, Chu Phương Bản còn cho rằng Vương Trường Cung cũng muốn ủng hộ Tấn Vương, liền bắt đầu dựa vào Tấn Vương cho nên mới đạt được danh trạng đứng đầu như này.
Nhưng sau việc Vương Trường Cung giết Thánh Nhân xảy ra, Chu Phương Bản đã biết rõ Vương Trường Cung làm như vậy cũng không phải vì Tấn Vương, cũng không phải vì Đại Chu mà là vì chính bản thân hắn.
Nếu như không biết chi tiết chuyện của Lữ Phương, ở hội triều ngày mai Lữ Phương chắc chắn sẽ phản lại một đòn, mà đòn này đối với Tấn Vương lại là một đòn trí mạng. Lữ Phương trước đó diệt trừ Thái tử như nào thì cũng có thể diệt trừ Tấn Vương như vậy.
Đến lúc đó người có khả năng kế vị hoàng vị là Thái tử và Tấn Vương đều bị loại bỏ, như vậy Thái Tông và Cao Tông phục hồi sẽ là lẽ đương nhiên, căn bản là không có khả năng chống cự, cùng lắm chỉ là vấn đề ai sẽ lên ngôi mà thôi.
Chu Phương Bản cũng thật sự nể phục, bởi kẻ có thể bày trí ra được thế cục như này nhất định phải là một kẻ vô cùng hung ác, hắn muốn một mũi tên trúng hai đích, đem Thái tử cùng Tấn Vương một lần diệt sạch.
Muốn biết được kẻ dùng một mũi tên giết hai con chim không hề khó, vấn đề quan trọng là con mồi là ai?
Chắc chắn là Thái tử và Tấn Vương, hai nhân vật hiển hách bậc nhất lúc bấy giờ.
Vương Trường Cung chủ động truyền tin tức này đến cũng không phải là có ý tốt gì. Vương Trường Cung muốn nội bộ Đại Chu tiếp tục lục đục, cuộc chiến tranh đoạt đich tiếp tục diễn ra, tạo thành thế chân vạc, như vậy là an toàn nhất.
Kẻ yếu có thể tấn công kẻ mạnh, kẻ mạnh lại tấn công kẻ khác, không giống như hai kẻ mạnh đều cùng tranh bá, kẻ thắng người thua sẽ được phân định rõ ràng.
Vương Trường Cung là phản vương, hắn muốn phá hủy cả Đại Chu. Nội bộ Đại Chu càng tranh đấu kịch liệt thì càng đúng ý của Vương Trường Cung.
Thế tới rào rạt, không có nổi một ai là người tốt, bọn họ cũng không phải là người dễ đối phó.
Chu Phương Bản không phải là không biết tính toán của Vương Trường Cung nhưng hắn không thể không làm bởi vì quan hệ của Chu Phương Bản và Tân Vương dính dáng quá sâu, hắn là cao tầng trong đảng Tấn Vương, Chu Phương Bản không có khả năng rời khỏi thuyền.
Hơn nữa Chu Phương Bản hiện đang ở quan vị Lại Bộ Tả Thị Lang, nếu tiến thêm một bậc nữa chính là nhập các bái tướng. Vậy theo như lẽ thường thì việc này không có khả năng, nếu không có công phò trợ vua, đạt được thánh quyến thì cả đời hắn chỉ dừng lại ở bước này.
Một số tên chó má ở Nội các này thật sự có thể sống, nhất triều thiên tử nhất triều thần, muốn bọn họ biến mất để có chỗ trống thì rất khó, hơn nữa Lại Bộ Thượng Thư xảy ra chuyện nên việc này đã khó càng thêm khó.
Nội các này giống như một cái hố một củ cải trắng. Cứ cho là Chu Phương Bản ra nhập vào người khác, vẫn có một vị trí trống. Thái Tông và Cao Tông đương nhiên sẽ có người khác nhìn chằm chằm vào, không có khả năng đến lượt Chu Phương Bản.
Chu Phương Bản không ngừng phân tích tình hình thế cục, Tấn Vương liên tục gật đầu tán thưởng, hắn đã tính toán xong biện pháp để ra tay với Lữ Phương rồi.
Chuyện này vốn là một chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ hắn đã sớm hiểu được rõ ràng. Một sát chiêu này của Lữ Phương vì thế mà cũng giảm bớt hiệu quả đi rất nhiều lần. Hắn hướng ánh mắt khen thưởng về phía Chu Phương Bản, vào thời khắc then chốt thì người này quả thật còn rất hữu dụng.
Chỉ là Tấn Vương đột nhiên nghĩ tới một chuyện, con ngươi bỗng hiện ra ý đen tối u ám.
Tấn Vương đã nghe được tin tức, Đậu Trường Sinh đã bị Cao Tông mời đi, hơn nữa hai bên còn trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Cái tin tức này đã được lan truyền đi khắp mọi nơi ở Thần Đô. Không cần suy đoán nhiều thì Tấn Vương cũng biết rõ đây là việc tốt đẹp do Cao Tông cố ý gây nên. Cao Tông muốn ly gián mối quan hệ của hắn và Đậu Trường Sinh. Lúc trước hắn cũng làm cách này mới khiến cho Thái tử hiểu lầm. Mặc dù biết rõ nhưng trong lòng Tấn Vương vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đậu Trường Sinh này chính là cây kiếm sắc bén nhất trong thiên hạ, đủ để chém đứt hết tất cả.
Bên ngoài hỗn loạn.
Nhưng trong Triệu phủ lại thanh tịnh tường hoà.
Sau khi Thái tử rớt đài, có một lợi ích hiển thị ra, đó chính là mất đi kẻ thù nhằm vào Đậu Trường Sinh, Đậu Trường Sinh lại có thể ung dung tự tại rồi.
Cái gì đoạt đích, cái gì triều hội, Đậu Trường Sinh đều chẳng muốn quan tâm tới.