Tấn Vương hơi hơi lắc đầu, nói: “Lữ Phương không phải người của cô, cô cũng đang vô cùng thắc mắc hắn là người của ai, có thể chủ động ra tay với Thái tử, lại còn không màng sống chết, cô vẫn nghĩ mái không ra.”
“Ngươi phải biết rằng Lữ Phương có danh tiếng cực kỳ tốt, phẩm đức cao thượng, nếu không đã không trở thành Lễ Bộ Tả Thị Lang. Khi Đỗ tướng công rời đi, hắn đã trực tiếp tạm thau làm Lễ bộ. Nếu không phải thời thế bây giờ không tốt, đổi lại là 20 năm trước khi thiên hạ còn bình ổn, cùng với thâm niên như vậy, Lữ Phương có thể đã nhập các bái tướng trở thành Lễ Bộ Thượng Thư.”
Chu Phương Bản gật đầu tán thành nói: “Quả thật Lữ Phương là một chính nhân quân tử, nếu người này là tâm phúc của Thái tử thì chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý với Thái tử, cũng sẽ thành thật nói mọi nguyên nhân cho Thái tử. Theo đạo lý mà nói thì Lữ Phương thà rằng tự sát cũng sẽ không cắn ngược lại chủ nhân, phản bội Thái tử.”
“Bây giờ Lữ Phương không chỉ hy sinh bản thân mà còn hy sinh danh dự cả đời của mình, hơn 100 năm danh dự đều bị hủy hoại trong chốc lát. Bây giờ hắn đã trở thành kẻ tiểu nhân phản bội chủ nhân, thanh danh thối nát, bị người đời chửi rủa.”
“Điều này không đúng với lẽ thường, cũng không ăn khớp với mọi chuyện. Mọi người đều cho rằng Lữ Phương bị người ta nắm được nhược điểm nên không thể không nghe theo, từ đó cắn ngược lại rồi phản bội Thái tử.”
“Mà đối tượng bị hoài nghi nhiều nhất lại chính là điện hạ.”
Tấn Vương vừa nâng tay, cầm một ly nước trong lên miệng uống, thấm giọng một chút rồi nói: “Đúng vậy.”
"Bởi vì cô là người thu được lợi lớn nhất, Thái tử bị phế, cô có thể thành Thái tử. "
“Người đời đều nghĩ như vậy, cho nên ác danh uy hiếp Lữ Phương đều là cô gánh chịu, nhưng thật ra Lữ Phương cũng có nhiều khả năng là người của Thái Tông và Cao Tông.”
Chu Phương Bản khẽ lắc đầu nói: “Điện hạ nghĩ như thế là sai lầm, thần không phải đang phân tích cuối cùng Lữ Phương là người của ai, chỉ cần không phải là người của điện hạ thì Thái Tông hay Cao Tông đều là râu ria, điểm quan trọng nhất chính là nếu như Lữ Phương đứng ra chứng thực là điện hạ uy hiếp hắn, khiến cho hắn không thể không phản bội Thái tử.”
“Chuyện này nếu bị bại lộ, như vậy dư luận trong thiên hạ sẽ nghiêng về một phía. Lữ Phương là một đại Nho gia, không dám nói đệ tử của hắn trải khắp thiên hạ nhưng cũng không hề ít. Bây giờ danh tiếng của hắn xấu bao nhiêu thì sau này khi sự thật sáng tỏ thì lực cắn trả sẽ dữ dội bấy nhiêu.”
“Danh tiếng một đời của Lữ Phương bị hủy hoại, việc này đối với đại nho khác là loại cảm giác thỏ chết hồ buồn, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ lên tiếng ủng hộ Lữ Phương, còn cả cácmôn đồ và bằng hữu của Lữ Phương ở khắp nơi nữa, điều này đối với điện hạ là một đòn đả kích trí mạng.”
“Càng quan trọng hơn chính là trong những chứng cứ nhằm vào Thái tử thì sẽ có một hai cái là giả, điều này sẽ khiến cho người ta nghĩ là do điện hạ cố tình mưu hại Thái tử, loại tội danh này cùng với dư luận ồn ào thì chắc chắn đủ để khiến cho điện hạ vạn kiếp bất phục.”
Tấn Vương kinh hãi, cốc nước trắng trong tay sánh ra ngoài, rớt xuống làm ướt một mảng trên vạt áo. Tấn Vương cũng không chú ý đến vạt áo ướt át, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy có giải pháp nào để giải quyết chuyện này không?”
Chu Phương Bản cười lạnh nói: “Việc này mặc dù chỉ là nghi ngờ nhưng cũng không thể không đề phòng.”
“Dù sao thì điện hạ cũng cần phải đề phòng mọi nguy hiểm, hiện giờ đất nước không thể một ngày không có vua. Chỉ cần điện hạ không mắc phải sai lầm nào thì ngôi vị chắc chắn đã thuộc về điện hạ.”
“Chuyện của Lữ Phương còn rất nhiều điểm nghi vấn. Lúc trước trong đại điện có rất nhiều triều thần nhận ra điều đó nhưng đều đồng lòng không nói ra, bởi vì Thái tử chính là công địch, tất cả mọi người đều muốn diệt trừ hắn.”
“Sau đó Thái tử cũng không hề phản kháng, chính là không muốn liên lụy đến đảng Thái tử, cũng không muốn nội bộ Đại Chu đấu đá lẫn nhau, vậy nên việc này mới nhanh chóng được định đoạt, Thái tử bị phế truất, giáng xuống làm Việt Vương.”
“Bây giờ điện hạ đã trở thành công địch, triều thần chắc chắn sẽ không muốn bỏ qua điểm đáng ngờ, rồi sẽ sống chết đòi truy cứu, nhất định đòi điều tra lại vụ án của Lữ Phương, đến lúc đó án của Lữ Phương bị lật lại, khả năng mưu hại điện hạ sẽ cực cao.”
Chu Phương Bản giống như nắm mọi thứ trong tay, sự tự tin vô hạn hiện ra, lúc này liền nói một câu, Lữ Phương quả thật có vấn đề, chúng ta phải điều tra và xử lý hắn.
Chu Phương Bản có thể nắm chắc như vậy tất nhiên không chỉ dựa trên những nghi vấn khác nhau để phân tích toàn bộ chân tướng của vụ án, ngoại trừ thủ phạm đứng sau màn thì không ai có thể biết được toàn bộ chuyện đã xảy ra.