Chương 792: Đoàn thể tạo phản nhỏ, thành viên tổ chức Tiềm Long 6
Loại người này quá thông minh, nhưng đối phó với loại người thông minh này cũng rất đơn giản, Đậu Trường Sinh trực tiếp nói: “Đi điều tra đi.”
Sau đó trực tiếp đóng gương đồng, không nói thêm một câu nào với đối phương, còn đối phương nghĩ như thế nào, phán đoán ra sao thì kệ hắn.
Sau khi thu gương đồng lại, Đậu Trường Sinh gõ lên tay vịn của ghế thái sư, loại đấu trí đấu dũng này đối với Đậu Trường Sinh thì rất bất tiện, mình nằm vùng thành công như thế đều là nhờ trời phù hộ cả.
Cái gì gần như tuyệt cảnh, đảo ngược tình thế nguy hiểm từ trong nằm vùng mang đến, Đậu Trường Sinh còn chưa từng gặp phải, sư phụ thần bí nói chuyện cũng dễ nghe, trên căn bản đều là đưa ban thưởng tới cho mình, Đậu trường Sinh không cảm thấy sư phụ thần bí thông minh, khiến cho hắn phải cảnh giác.
Bây giờ đột nhiên phát hiện là do mình chủ quan sơ suất, đẳng cấp của sư phụ thần bí quá cao cho nên mình mới gặp mọi chuyện dễ dàng như gió xuân như thế.
So sánh như thế thì Vương Bất Ngạ lại không được.
Mình không có tâm tư thăm dò Vương Bất Ngạ lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng hôm nay liên hệ với Vương Bất Ngạ là mình làm sai lầm rồi, đáng lẽ mình nên liên hệ với sư phụ thần bí.
Sư phụ thần bí biết rõ mọi thứ về mình, nếu lấy sư phụ thần bí là người liên hệ, sau đó phát ra chỉ thị thì có thể ngăn cản được nguy cơ bị bại lộ, cũng khiến cho sư phụ thần bí hoàn thiện chỗ chưa đủ, hơn nữa áp lực mang tới đều do sư phụ thần bí chịu đựng.
Nếu Vương Bất Ngạ thăm dò Đậu trường Sinh có phải thánh tử hay không, thì sao điều tra chi tiết được đám người Quan Tín Nhiên? Mà cũng không bị người điều tra suy ra có quan hệ với m Cực tông, sư phụ thần bí cũng sẽ giải quyết hết, không cần Đậu trường Sinh phải hao tâm tổn trí.
Nghĩ như vậy thì sư phụ thần bí là trợ thủ tốt nhất.
Chỉ là dạng đảo khách thành chủ này, cầm dao trên lưỡi vậy mới là sư phụ mình.
Đậu Trường Sinh suy nghĩ một chút, sư phụ thần bí rất bận, không dùng đại danh được thì làm cho mình một cái thân phận nhỏ vậy.
Cho nên hắn lại cầm lấy gương đồng, cuối cùng buông nó xuống.
Quá khó khăn.
Hắn lo lắng không biết đám người Quan Tín Nhiên có trung thành với mình hay không nên để m Cực tông điều tra, nhưng lại sợ m cực tông sinh lòng nghi ngờ lôi kéo tướng tá của mình, sau đó bắt đầu diễn với mình.
Mình xem mấy phim nằm vùng toàn diễn kịch bản này, không nhớ cốt truyện lắm, chỉ nhớ một đám người cao tầng vi phạm pháp luật, không nói đến lão đại là nằm vùng mà trong bốn người thì có ba người là nằm cùng, chỉ còn lại một tên tiểu đệ là trung thành tận tâm với lão đại.
Mình chỉ là người bình thường, tất nhiên sẽ có tính đa nghi.
Lăn qua lộn lại đến rạng sáng, Đậu trường Sinh đang định ngủ thì lão quản gia vọt tới, cao giọng hô lên: “Nhị thiếu gia.”
“Có tin tốt.”
“Lão gia.”
“Lão gia đưa tin.”
“Ngày mai sẽ đến Thần Đô.”
Đậu Trường Sinh bất ngờ ngẩng đầu, mừng rỡ nói: “Phải không?”
“Sư phụ cuối cùng cũng đã trở lại.”
【Ting! Kiểm tra đo lường được một vị hảo hữu! 】
【 Chúc mừng ký chủ, hảo hữu +1! 】
【 Triệu Vô Độ( sư phụ) đã tăng thêm vào danh sách hảo hữu! 】
Giữa trưa.
Tiếng tí tách vang lên.
Mưa phùn liên miên nối liền không dứt, từ trên trời rơi xuống.
Trên đường phố rộng lớn của Thần Đô, nước mưa theo các khe rãnh không ngừng đọng lại, cuối cùng như nước suối chảy xuôi, biến mất không tung tích ở trên khe đá xanh.
Triệu Vô Độ cao gầy, mặc chiếc áo choàng màu xanh, bên hông treo hồ lô màu tím to bằng ngón cái, hắn chậm rãi bước đi trên con đường đá xanh của Thần Đô giữa trời mưa phùn, nước mưa rơi từ trên trời xuống cứ mỗi lần cách Triệu Đô Vệ khoảng ba thước thì tự nhiên bốc hơi, giống như trên đỉnh đầu Triệu Vô Độ có một chiếc ô vô hình.
“Sư phụ.”
Đậu Trường Sinh chủ động nghênh đón, tiếng nói tràn ngập vui sướng.
Sự vui sướng phát ra từ nội tâm, vị sư phụ này khác với vị sư phụ thần bí kia, vị sư phụ thần bí kia chỉ là trên phương diện lợi ích, song phương đều là lợi dụng mưu lợi lẫn nhau, cho tới bây giờ Đậu Trường Sinh đối với vị sư phụ thần bí kia vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, cho dù có cho mình rất nhiều lợi ích đi nữa thì tuyệt đối cũng là rắp tâm bất lương.
Nhưng vị Triệu Vô Độ trước mặt này thì khác, người này thật sự coi mình là đệ tử, lúc trước cũng một lòng bồi dưỡng mình, dù hai bên tiếp xúc không lâu, nhưng trong lòng Đậu Trường Sinh đã thật sự tán thành, hắn mất tích hơn một năm cũng sắp gần hai năm thì trong lòng Đậu Trường Sinh cũng luôn có lo lắng.
Nếu không phải tin tức luôn không ngừng truyền đến thì Đậu Trường Sinh đã sớm chủ động đi tìm, nếu năm nay hắn còn không xuất hiện thì cho dù là có tin tức truyền đến, Đậu Trường Sinh cũng sẽ chủ động đi tìm, Đậu Trường Sinh sợ sư phụ nhà mình bị người ta ám hại.