Chương 793: Đồ đệ biến thành cấp trên, đây là cảm giác gì?
Hiện giờ nhìn thấy được Triệu Vô Độ, những lo lắng trong lòng Đậu Trường Sinh cũng tan biến.
Triệu Vô Độ nhìn Đậu Trường Sinh chủ động tới nghênh đón, từ biệt gần như hai năm, vị đệ tử Đậu Trường Sinh này hoàn toàn đã xa lạ, nhưng nhìn tướng mạo tuấn mỹ như yêu của đối phương, nhất là khí chất mờ mịt giống như trích tiên lâm phàm, dưới sự bổ trợ của khí chất làm cho tướng mạo kia càng thêm hoàn mỹ.
Bóng dáng ở trong trí nhớ mơ hồ còn phàm tục kia, hôm nay đã không còn là người phàm nữa mà là thần tiên.
Thay đổi thật sự là quá lớn.
“Lão gia, nhị thiếu gia, bên ngoài trời đang mưa.”
Lão quản gia chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, mở miệng thúc giục trở về, một đường quay về phòng khách phủ đệ.
Triệu Vô Độ vung ống tay áo, bưng một chén trà nóng lên, uống một ngụm xua tan lãnh ý, nhìn Đậu Trường Sinh đã có thay đổi lớn nói: "Vi sư vẫn luôn bế quan khổ tu, mấy ngày nay ngược lại khiến cho ngươi chịu khổ.”
“Tên Vạn Nhân Vãng kia không có vi sư kiềm chế sợ là sẽ giận chó đánh mèo lên ngươi, làm khó ngươi không ít đi.”
“Nhưng ngày lành của tên Vạn Nhân Vãng cũng sắp chấm dứt rồi, bây giờ vi sư liên tiếp phá quan, đã đột phá tới võ đạo Tông Sư nhị phẩm.”
“Có thể đảm đương phó điện chủ của Chu Tước Điện, cho dù là Trần điện chủ có ý muốn bảo toàn Vạn Nhân Vãng thì vi sư cũng có thể đưa Vạn Nhân Vãng đến Bắc Cương hoặc Nam Sơn.
Vẻ mặt của Triệu Vô Độ hưng phần, khuôn mặt trắng sáng gầy gò hiện ra nụ cười, con hàng Vạn Nhân Vãng kia đã đấu mấy chục năm với mình rồi, hai bên vẫn luôn không phân thắng bại, nếu cứ dựa vào tình hình này, tương lai cũng khó phân được ai thắng ai bại.
Thế hệ này của bọn họ đã không có đường tiến lên, chỉ có thể hy vọng đời sau.
Đời sau đệ tử Triệu Minh Ngọc của mình so sánh với Trương Thiếu Quyền, muốn phân thắng bại cũng khó, thiên phú của Triệu Minh Ngọc tốt hơn một chút nhưng Trương Thiếu Quyền là thiên phú dị bẩm, chính là Thiên Sinh Chiến Tướng, khí huyết kinh thế hãi tục, nếu chủ tu là Cự Nhân Thiên Công, đắp nặn gân cốt lại một lần nữa thì hẳn sẽ là trụ cột tương lai trong quân.
Tương lai hai người bọn họ như thế nào không ai có thể đoán được, chỉ có thể xem tạo hóa của bọn họ.
Cục diện này dây dưa tranh đấu đã vài chục năm, còn tiếp tục đấu đá nữa, thậm chí là phát triển yêu hận tình thù đến nhiều đời sau, nhưng biến cố lại xuất hiện chính là vị đồ đệ trước mặt này.
Đậu Trường Sinh đao trảm thiên mệnh, thiên tư xuất chúng, cho dù không bằng Triệu Minh Ngọc, cũng là lựa chọn nhất thời.
Đợi đến khi Đậu Trường Sinh có thành tựu, một môn phái ba Tông Sư của mình sẽ hoàn toàn đè bẹp Vạn Nhân Vãng, nhưng không ngờ tình huống mấy chục năm sau lại không xuất hiện, mà lại xảy ra biến cố.
Chính mình gặp mặt Trần Vương, Tiền Tiểu Tam chủ động bại lộ quan hệ của bọn họ, bởi vậy Trần Vương không thể không giam giữ mình, đối với việc này Triệu Vô Độ ngược lại không hận Trần Vương và Tiền Tiểu Tam, bọn họ nhốt mình hai năm nhưng cho mình lợi ích cũng thật sự quá nhiều.
Các loại tài nguyên trân quý, lại có Đại Tông Sư trình bày kinh nghiệm võ học cho mình, để mình liên tiếp phá quan thành công đột phá lên võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, cho nên Triệu Vô Độ phối hợp tích cực truyền thư tín, mượn lòng trung thành của Lục Phiến Môn và lão quản gia, không để cho người đời hoài nghi.
Hôm nay một lần nữa được tự do, sau khi lại Thần Đô, Triệu Vô Độ muốn làm một trận lớn, phải dạy dỗ Vạn Nhân Vãng một trận để cho hắn biết được cái gì là Đại Tông Sư.
Tinh thần Triệu Vô Độ toả sáng, mặt mày hồng hào, đó gọi là cực kỳ cao hứng, nhưng vẻ mặt của Đậu Trường Sinh ở bên cạnh hơi méo mó, lão quản gia cũng không khá hơn bao nhiêu, dùng ánh mắt kinh ngạc, quan sát Triệu Vô Độ.
Triệu Vô Độ là võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, tinh thần vô cùng nhạy bén, nhìn lão quản gia và Đậu Trường Sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía mình, lộ ra vẻ không vui, mở miệng nói: "Không tin vi sư sao, cho rằng lão phu đang nói bậy?”
“Hôm nay sẽ cho các ngươi mở mang kiến thức một chút Đại Tông Sư quý như thế nào?”
“Lão gia.”
Lão quản gia không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng, tiếng kêu rất lớn, cắt đứt lời nói của Triệu Vô Độ, tuy rằng như vậy không tuân thủ quy củ, làm nô bộc làm sao có thể đánh gãy lời của chủ tử được, nhưng đây là thời khắc mấu chốt, lão quản gia không thể không làm như thế.
Nếu không kế tiếp lão gia nhà mình, sợ là......Một số từ ngữ kia thật sự là không dễ nghe, lão quản gia quay đầu nhìn thoáng qua Đậu Trường Sinh, nhìn ánh mắt Đậu Trường Sinh như có suy tư, sau đó nhìn về phía lão gia nhà mình đang nhíu mày thật sâu, ánh mắt kia tràn ngập tức giận.
Lão quản gia nhận lấy bất mãn của lão gia nhà mình, liên tục lau mồ hôi trên trán, biết lão gia nhà mình còn vì tình cảm gần trăm năm nên mới có thể khắc chế lại lửa giận, đổi thành nô bộc khác thì đã sớm bộc phát ra.