Chương 797: Bố cục của Thần Ma, ai chưởng quản Thanh Long 3
"Bây giờ chính là lúc phong vân khuấy động, thiên hạ thay đổi triều đại cũ mới."
"Thiên thời đã tới, chính là lúc để anh hùng dùng võ."
Lục Ngọc nửa tỉnh nửa mê nói: "Nếu như Thần Ma coi trọng, vì sao chuyện tặng ngọc lại lưu truyền rộng rãi, cả thiên hạ đều biết?"
"Bí mật cho không tốt sao? Nhưng hôm nay thiên hạ đều biết, chắc chắn Đại Chu cũng hiểu được loại thay đổi bất ngờ này, nhất định sẽ ra tay với Triệu Minh Ngọc, sau đó chiếm lấy Thanh Long Châu để cho Ất Mộc Thanh Long Thú hoàn chỉnh, để Trường An Quân thanh tỉnh, xuất hiện một vị chiến lực Thần Ma."
"Nhờ vào đó lại mời Tụ Tiên Kỳ ra, bắt đầu truy sát kẻ giết vua Vương Trường Cung."
Tử Ngọc véo muội muội của mình nhưng không trả lời, Hạ Hầu Phi Yên ở một bên bình thản nói: "Biển phải rộng mênh mông mới lộ rõ bản sắc anh hùng, chí hướng phải như núi xanh sừng sững mới không bị mài mòn thay đổi."
"Thần Ma không phải là bảo mẫu, họ sẽ sắp xếp tất cả cho ngươi, lần tặng ngọc này ý đầu tiên là coi trong, ý khác cũng chính là khảo nghiệm, không trải qua mưa gió, làm sao Triệu Minh Ngọc có thể trưởng thành là đại thụ chọc trời được."
"Chỉ có chân chính đi đến tới cuối cùng, nắm giữ Ất Mộc Thanh Long Thú thu hoạch được chiến lực Thần Ma thì mới có thể thu hoạch được tư cách tương giao với Thần Ma."
Hạ Hầu Phi Yên không tiếp tục nói hết, bởi vì còn có một loại nguyên nhân khác, đó chính là Triệu Minh Ngọc không có trọng bảo này thì làm sao có thể trở mặt được với Đại Chu, bức bách loại thiên kiêu này từ phe bạn trở thành phe kẻ thù, chôn xuống hạt giống diệt vong.
Nói coi trọng cũng được, nói muốn ứng theo thiên mệnh Đại Chu diệt vong cũng xong, toàn bộ đều tìm được lý do, thậm chí chân tướng chỉ là hào hứng của Thần Ma mà thôi.
Đây chính là Thần Ma tiện tay bố cục, giống như linh dương móc sừng, không thể đoán được, không thể nắm lấy.
Lục Ngọc lắc đầu, ngước mắt nhìn Hạ Hầu Phi Yên nói: "Chủ nhân."
"Loại đại thế thiên hạ này cách chúng ta quá xa."
"Tiếp theo chúng ta muốn làm thế nào?"
"Ngài thật sự tính toán làm theo yêu cầu của lão đầu Hạ Hầu, đi quan hệ thông gia với Đậu Trường Sinh sao?"
"Chuyện này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam, Đậu Trường Sinh quá tà tính, đi tới chỗ nào chỗ đó xảy ra chuyện, hết lần này tới lần khác bất luận là điều tra như thế nào thì đều không có quan hệ gì đến Đậu Trường Sinh, hắn giống như là người bị hại, là một tên vô tội vậy."
Hạ Hầu Phi Yên bình thản nói: "Chờ đi. "
"Phu nhân đang nghiên cứu thảo luận với trưởng lão, việc này còn chưa định, cho nên ta mới cố ý gây sự, chính là để trì hoãn thời gian, đáng tiếc tin tức đến từ Thần Đô đã không thể tiếp tục trì hoãn được nữa."
"Nếu như từ chối thì cái thân phận ta thật vất vả mới lấy được này sẽ phải từ bỏ."
"Không có thân phận đích nữ của Hạ Hầu thị, đại nghiệp của Hợp Hoan Tông chúng ta sợ là sẽ sắp thành lại bại."
"Khoan đã."
"Chủ nhân."
"Thánh nữ, Hợp Hoan tông (Cửu U Minh Giáo), Tiêu Thanh Y ngụy trang (Hạ Hầu Phi Yên), nghiệp lớn Thần Binh, vị hôn phu Đậu Trường Sinh."
"Ngài càng nói, ta càng cảm giác, tại sao lại giống với thảm án Tiêu viên như vậy chứ."
"Hung hiểm quá lớn, việc này không thể làm được đâu."
Nhã gian ở Thúy Vân Cư.
Hương thơm thoang thoảng của gỗ đàn hương tràn ngập ở bên cạnh, ánh sáng mặt trời bắn vào bên trong cửa sổ khắc hoa chạm rỗng những tia sáng lốm đốm lấm tấm.
Đậu Trường Sinh mặc một bộ trường bào màu đỏ, đai lưng thêu kim tuyến đường viền hoa văn, khuôn mặt tuấn mỹ như yêu, lúc này đang tập trung nghiêm túc cúi đầu nhìn một phần một loại da giống như không phải da nào đó ở trong tay.
Thời gian ngắn nửa năm trôi qua, rốt cục《 Đấu Ma Đồ Lục 》 cũng chữa trị thành công, bây giờ nhìn《 Đấu Ma Đồ Lục 》liền thành một khối trong tay này, nếu trước đó không biết trước thì cũng sẽ không phát hiện ra được, tấm này thật sự đã từng bị xé rách trở thành hai mảnh.
Đậu Trường Sinh tập trung kiểm tra vài phút nhưng cũng không nhìn thấy khe hở, hoặc là dấu vết tu bổ, gật nhẹ đầu rất là hài lòng đối với cái này: "Bản lĩnh chữa trị của người này không thấp, sư phụ có thể để lại phương thức liên lạc hay không, tương lai cũng bớt để cho sư phụ hao tâm tổn trí?"
Sư phụ thần bí cười không nói lời nào, lúc này sư phụ thần bí mặc cẩm bào màu xanh lam, trên da thịt trắng noãn đã có những nếp nhăn, khi hắn còn trẻ chắc chắn là có dung mạo tuấn tú, bây giờ cũng khó có thể che dấu được vẻ đẹp trai, cao lớn cao gầy, khí chất nho nhã giống như một vị văn sĩ.
Khí chất của hắn và vị sư phụ Triệu Vô Độ của Đậu Trường Sinh kia cũng giống nhau, chỉ là sư phụ thần bí trước mặt này ngụy trang già hơn và đẹp trai hơn.