Chương 820: Thái Tông đấu trí đấu dũng với không khí
"Đến ngày hôm nay đã trôi qua hơn trăm năm, những chuyện ngày xưa đều trở thành mây khói vãng lai, mệnh của trẫm không còn bao lâu, hôm nay trẫm rời núi lầm nữa hoàn toàn là vì giang sơn xã tắc Đại Chu."
"Không mang chút tâm tư nào khác, ở chỗ này trẫm có thể bảo đảm với Đậu khanh, chuyện cũ trước kia, cùng với những ân oán, trẫm tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện quá khứ."
"Không."
"Không chỉ là về chuyện Toánh Bình Hầu, mà còn về những chuyện khác trong quá khứ, trẫm cũng sẽ ban bố một chiếu chỉ."
"Bất kể dĩ vãng ra sao, chỉ nói về hiện tại."
Thái Tông hoàng đế vẫn dùng giọng điệu cao cao tại thượng và tràn đầy cứng rắn khi nói, cứ như hắn không hề nhận ra mình đã làm sai. Đậu Trường Sinh cũng biết đây là chuyện rất bình thường, sao hoàng đế có thể phạm sai lầm, tất cả đều là lỗi của thần tử sai.
Hoàng đế không trả thù, chủ động muốn xóa bỏ cừu hận trước kia, đây là long ân vô cùng lớn.
Nghĩa là quân muốn thần chết, thần không thể không chết, là sấm chớp hay mưa gió thì đều là ân huệ của vua.
Đây là vấn đề về nhận thức, nếu là lời của Tấn vương thì Đậu Trường Sinh sẽ tin tưởng, nhưng Thái Tông hoàng đế thì không thể được. Thái Tông hoàng đế không phải là một hoàng tử cao cao tại thượng khi còn bé, mặc dù hắn là con cháu của dòng dõi hoàng tộc, nhưng hắn lại không nhận được sự giáo dục trong phương diện này.
Nhất là khi Thái Tông hoàng đế thực sự biết nỗi khổ của nhân gian, giang sơn xã tắc Đại Chu đã bị Thái Tổ hoàng đế, Thái tử và Thái Tông hoàng đế dùng đao dùng thương đánh xuống.
Đây là một vị đế vương khai quốc từng trải qua thời kì dựng nước, không giống như Tấn Vương sinh ra ở trong thâm cung, lớn lên trong bàn tay khéo léo của nữ nhân.
Đậu Trường Sinh không truy tra đến cùng, nếu hôm nay hắn có thực lực võ đạo mhất phẩm, Đậu Trường Sinh chắc chắn dám nói một câu, bệ hạ sai rồi, sau đó nếu Thái Tông hoàng đế không phục, Đậu Trường Sinh sẽ dám đập bàn mà phản kháng. Nhưng lúc này Đậu Trường Sinh chỉ có thể đột ngột nâng ly rượu lên, đứng thẳng người dậy, sau đó lại cúi đầu trước Thái Tông hoàng đế.
Sau đó hắn mở miệng thán phục nói: "Bệ hạ khí phách rộng rãi, thiên cổ chưa từng có."
"Thần kính bệ hạ một chén."
Vừa nói dứt lời, Đậu Trường Sinh uống cạn chén rượu trong một ngụm.
Lần này đã đạt được mục đích hòa giải với Thái Tông hoàng đế, đương nhiên đây không phải là chuyện vĩnh viễn, có thể coi là âm mưu cũng được, nhưng nếu đã định sẵn là một cái gai, vậy xem như không cách nào nhổ bỏ, có thể hòa giải trong thời gian ngắn là đủ rồi. Đậu Trường sẽ có thể rời khỏi Thần Đô trước khi hoàn thành tiểu thiên mệnh.
Nếu dựa vào lực lượng của m Cực Tông, tiểu thiên mệnh sẽ không còn quá khó khăn, võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm được coi là cái gì chứ? Bây giờ Đậu Trường Sinh có thể điều động bọn hắn, nhưng đây chỉ là một lực lượng bên ngoài, bây giờ cứ tưởng Tiểu thiên mệnh là dễ, nhưng người đang làm, trời đang nhìn, vẫn còn đại thiên mệnh phải trả.
Vì vậy, cói thể không dựa vào ngoại lực thì không dựa vào sẽ tốt hơn, nhiều nhất chỉ là quanh co vòng vèo hỗ trợ, tuyệt đối không được ỷ lại.
Đến đại thiên mệnh thì không phức tạp như vậy, bởi vì đại thiên mệnh quá khó khăn, hắn cần phải dốc hết mọi thứ, vận dụng tất cả mọi thủ đoạn có thể sử dụng.
Chỉ cần hắn bước vào thượng Tam phẩm và hoàn thành đúc lại tấn thăng Băng Phách Đao, đến lúc đó ở trong phàm tục, hắn thật sự sẽ là nhân vật đứng đầu.
Đậu Trường Sinh nâng cao ống tay áo, che mặt rồi uống rượu, chỉ trong chốc lát, viễn cảnh về một tương lai tươi sáng đã hiện ra trong đầu hắn.
Trên mặt xuất hiện một đường vòng cung duyên dáng, cùng lúc ống tay áo buông xuống đã biến mất, biểu cảm biến hóa được che đậy mà không bị bất cứ ai nhìn thấy.
"Rượu ngon."
Đậu Trường Sinh ngồi xuống, Thái Tông hoàng đế cũng nâng ly liên tục, sau những lời này, bầu không khí càng trở nên hài hòa hơn, đã bắt đầu tiến vào phần tốt nhất, bắt đầu thổi hơi vào giao dịch kinh doanh của nhau.
"Lần này có người cố ý khiêu khích Đậu khanh và tình nghĩa của trẫm, khác nào không biết tự lượng sức mình, làm sao biết được Đậu khanh đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu rồi chứ."
Đậu Trường Sinh cười nói: "Cho dù thần có thể nhìn thấu, còn không phải bởi vì bệ hạ khí phách uy nghiêm sao, nếu không thần cũng sẽ rơi vào âm mưu của bọn đạo tặc."
"Kẻ trộm đã có sự tính toán hoàn hảo, nhưng bọn hắn đã đánh giá thấp bệ hạ, chính điều này đã tạo thành lỗ hổng lớn nhất."
"Sau này sẽ xuất hiện những lời đồn đãi khác, xin bệ hạ nghiêm khắc trừng trị bọn chúng, để những tính toán của bọn chúng đều trở nên vô ích."
Thái Tông hoàng đế gật đầu rồi nói: "Phải như vậy."
"Nếu đã biết âm mưu của tên trộm thì sao có thể rơi vào cạm bẫy được chứ? Đậu khanh có thể yên tâm rằng trẫm không chỉ muốn phá vỡ âm mưu mà còn tóm ra kẻ chủ mưu đằng sau màn."