Chương 822: Thái Tông đấu trí đấu dũng với không khí 3
Một sơ hở nho nhỏ này thật sự không được xem là khuyết điểm, bởi vì Đậu Trường Sinh vô cùng cẩn thận, nếu đổi thành chỗ khác thì cũng sẽ không có cách nào phát hiện được.
Đáng tiếc không có nếu như, hắn vẫn là bị bản thân mình phát hiện, nhất định Đậu Trường Sinh mang theo hoài nghi vô cùng sâu nặng về mình.
Nhưng những lời đối phương nói trong lúc giả vờ ngu xuẩn cũng không hoàn toàn là giả, hắn thật sự có lòng muốn hòa giải, không muốn lại xảy ra xung đột trong khoảng thời gian ngắn, cho nên nhất định phải có khoảng thời gian hòa hoãn.
Chờ đã.
Mình có thể phát hiện ra sơ hở.
Khả năng này là do Đậu Trường Sinh chủ động để lộ.
Thái Tông hoàng đế không thể không bắt đầu lật lại trí nhớ, lại một lần nữa hồi tưởng về từng hành động của Đậu Trường Sinh.
Đáng sợ.
Hắn thật sự là một kẻ đáng sợ.
Thật sự cho mình cảm giác về Trương Thiên Chính ở tuổi trung niên.
Thái Tông hoàng đế lại tiếp tục tra xét lần nữa, đối với loại người này, hắn càng phải suy nghĩ nhiều hơn, lo nghĩ cân nhắc nhiều hơn, nghĩ sâu hơn, đồng thời suy đoán hành động của đối phương nhiều hơn. Mỗi một bước đi của đối phương đều có mục đích, nhìn thì có vẻ như vô dụng, nhưng thực tế lại là điềm báo trước cho tương lai.
Đây là kinh nghiệm mà mình đã đúc kết được sau khi chịu vô số tổn thất thiệt thời từ Trương Thiên Chính.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Thái Tông hoàng đế không thể không thở dài và nói: "Thật là đáng sợ."
"Thật là châm chọc, nếu không phải người thông minh thì căn bản sẽ không nhìn ra được, chuyện này hoàn toàn khác với cách làm dò xét của trẫm nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kỳ diệu."
"Trẫm còn tưởng rằng là do trẫm bày ra mấy tầng tính toán mới hiểu rõ sờ được ngọn nguồn của Đậu Trường Sinh, nhưng trên thực tế, Đậu Trường Sinh mới là kẻ đang tương kế tựu kế, thế mà lại hiểu rõ được trẫm."
"Dùng cách của người này, trả lại cho người kia."
"Đậu Trường Sinh là một kẻ địch mạnh!"
Chạng vạng tối, mặt trời ngả về hướng tây.
Ánh sáng của hoàng hôn chiếu rọi, trời đất một mảnh màu vàng đỏ.
Đậu Trường Sinh nghênh đón nắng chiều, trong lòng không khỏi cảm khái, Thái Tông hoàng đế người này cũng không tồi, là một người hiểu lý lẽ, nếu không phải lập trường của đôi bên không hợp nhau thì người này có thể kết bạn.
Đậu Trường Sinh về đến Triệu phủ ở phường Thanh Long bèn nhìn thấy người quen.
Ở sảnh trước Triệu Vô Độ đang chiêu đãi khách.
Người đến là Đông Phương thần bộ của Chu Tước Điện, vị này ở bên trong vụ án sứ đoàn Linh tộc cũng xem như là cùng hoạn nạn rồi, Đậu Trường Sinh nghĩ như thế nhưng đối phương rõ ràng không phải, sau khi vụ án kết thúc thì Đông Phương thần bộ liền có ý xa cách Đậu Trường Sinh.
Sau khi Đông Phương thần bộ nhìn thấy người đến, lập tức đứng dậy, rất cung kính hành lễ với Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh quá mức nguy hiểm, cũng dễ dàng rơi vào trong mối nguy cơ lớn lao, sau khi vụ án sứ đoàn Linh tộc hắn đã sử dụng một số tài nguyên của gia tộc thành công dời đi từ Thần Bộ ban do Đậu Trường Sinh quản thúc, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến cho trong lòng Đông Phương thần bộ đau khổ.
Đậu Trường Sinh thăng chức không chỉ phụ trách một ban, mà là quản lý chung cả Thần Bộ của Chu Tước Điện, vất vả khổ sở dày vò một phen, cuối cùng vẫn là không thể thoát khỏi móng vuốt của Đậu Trường Sinh.
Bây giờ Đông Phương thần bộ cũng xem như là thăng chức rồi, quản lý chuyện của Chu Tước Điện, đã thành công có được một vị trí phó điện chủ, nhưng mà lại càng tiến một một bước cố định ở Chu Tước Điện, không thể thành công rời khỏi Chu Tước Điện.
Thật sự trở thành thuộc hạ Đậu Trường Sinh trực tiếp quản hạt, đây là đích thân nhìn thấy qua sự khủng bố của Đậu Trường Sinh, vì thấy nên rất cung kính thành thật.
Đông Phương thần bộ đột nhiên đứng dậy, sau đó bắt đầu hành lễ bái lạy, tư thế rất cung kính này khiến cho Triệu Vô Độ đang bưng ly trà phải sững sờ ngẩn ngơ.
Trong ánh mắt chợt hiện ra vẻ phức tạp, khoảng thời gian này Triệu Vô Độ không có rảnh rỗi, đang bù lại chuyện xảy ra trong hai năm bản thân bế quan kia.
Đúng vậy, chính là bù lại phương diện tri thức này.
Trước kia đừng nói là 2 năm, cho dù là bế quan 5 năm thì thiên hạ vẫn là thiên hạ đó, nhưng lúc này mới chỉ là hai năm ngắn ngủi, tưởng chừng như là đổi cả nhân gian, mọi thứ ở thiên hạ đều xa lạ.
Chuyện lớn từng chuyện nối tiếp từng chuyện, Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm chết đi cũng không chỉ có một vị, cuối cùng ngay cả Thánh nhân được thiên hạ tôn kính cũng bị giết rồi.
Không bước chân ra khỏi nhà bắt đầu xem xét Thiên Cơ Báo, các loại báo chí khác, ở các phương diện bắt đầu hiểu rõ, vốn tưởng rằng đối với sự thay đổi của thiên hạ đã có nhận thức rồi, nhưng bây giờ Triệu Vô Độ phát hiện, vẫn là chưa đủ.