Chương 827: Lại xảy ra chuyện
Điều quan trọng nhất là sư phụ của hắn có trong danh sách hảo hữu, đây mới là điều mà Đậu Trường Sinh thật sự quan tâm.
Cho tới hiện tại, Đậu Trường Sinh cũng không quá để ý đến ai là người nằm ở trong danh sách hảo hữu, bởi vì những người này chẳng có quan hệ mật thiết gì đến Đậu Trường Sinh, thậm chí hai bên cũng không có thiện cảm chút nào, cái chết của họ đối với Đậu Trường Sinh không phải chuyện xấu, ngược lại còn là một chuyện tốt.
Đậu Trường Sinh thuận theo dòng nước chảy bèo trôi, nhưng lần này lại khiến cho hắn tỉnh lại, rõ ràng là danh sách hảo hữu, nhưng nó lại trở thành danh sách tử vong, như vậy cũng được sao?
Dĩ nhiên là không thể.
Lần này, Đậu Trường Sinh muốn bảo vệ sư phụ của mình, rời khỏi Thần Đô là bước đầu tiên, suy cho cùng Thần Đô quá nguy hiểm và có quá nhiều nhân tố không thể kiểm soát được, vì vậy Đậu Trường Sinh tính toán quay trở lại Trần Địa.
Trần Địa là đất phong của hắn, khắp nơi trong thiên hạ đều có cường giả, nhưng cường giả ở Trần Địa tuyệt đối không nhiều bằng Thần Đô, hơn nữa hắn còn có Trọng Giáp Binh Đại Lương trong tay, hắn trở về Trần Địa nhất định sẽ là bá chủ một phương, chỉ cần thành thành thật thật ở Trần Địa thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đây là tâm tư của Đậu Trường Sinh, đồng thời khi quyết định đi đến Trần Địa hắn cũng có ý định tránh mặt Triệu Minh Ngọc, Đậu Trường Sinh không thể nào kháng cự việc liên hôn với Hạ Hầu thị, dù sao đó cũng là lão bà được tặng không, hắn có thể bất mãn sao?
Hiện giờ là xã hội phong kiến cổ đại, đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, nếu một lão bà không hài lòng, hai bên không có tình cảm thì đương nhiên có thể lấy tái giá lấy người khác để đặc biệt nói chuyện tình cảm.
Hạ Hầu thị rất dễ giải quyết nhưng Thanh Long Châu ở trong tay của Triệu Minh Ngọc mới chính là nguồn gốc của tai họa rắc rối.
Đậu Trường Sinh tin chắc rằng sau khi Triệu Minh Ngọc đi vào Thần Đô, nhất định sẽ trở thành một vòng nước xoáy, sau đó thành công bùng nổ, cuối cùng kéo theo sư phụ của hắn cuốn vào. Kết quả cuối cùng vô cùng thê thảm, trở thành quân lương cho Triệu Minh Ngọc đặt chân lên thượng tam phẩm.
Đúng vậy, lần này Đậu Trường Sinh nhìn được một số thiên tài, toàn bộ đều là sự kiện thể chất, bọn họ đi tới đâu đều gặp chuyện không may, tương lai thành tựu càng lớn, sự kiện thể chất lại càng mạnh, ví dụ như cả nhà chết hết, tông môn bị tàn sát, mỗi một sự kiện lớn xảy ra thì đều là quân lương tiến đến của bọn họ.
Cho nên bản thân bị đánh giá là Thiên Sát Cô Tinh, chuyện này về cơ bản chính là bôi nhọ vu oan cho hắn.
Ngươi nhìn xem những người khác người nào không phải như thế, giống như Triệu Minh Ngọc này vậy, chuyến đi ngao du giang hồ lần này cũng là khó khăn trắc trở đầy thăng trầm, năm lần bảy lượt nổi danhở hai bên bờ đại giang, không biết có bao nhiêu người đã chết ở trong tay kia.
Cho nên lần này rời đi là vì né tránh một phen, không muốn chạm mặt sát tinh này.
Vén rèm lên đã nhìn thấy Triệu Vô Độ ngồi ngay ngắn ở giữa xe ngựa, Đậu Trường Sinh nâng eo thẳng người nhìn Phí Lỗi, trực tiếp nói: “Vương lão đã tới Trần Địa?”
Phí Lỗi đáp: “Dựa theo đại huynh phân phó, Vương lão và Quan Tín Nhiên đều đã đi trước một bước, với tốc độ của bọn họ thì chắc hẳn là đã đến Trần Địa rồi.”
“Chờ cho đến khi chúng ta tới Trần Địa, tất cả công việc lớn nhỏ của đất phong tin tưởng đã được xử lý xong hết rồi.”
Đậu Trường Sinh hài lòng gật đầu, hắn chưa từng tới đất phong của mình lần nào, biết được nhân gian hiểm ác đương nhiên cũng biết được trong đất phong nhất định có không ít mờ ám, thật sự coi mấy vạn hộ gia đình này thuộc về hắn, của chính hắn là được rồi.
Bản thân mình thuộc về nhảy dù, cơ bản không có căn cơ, ngược lại các chức quan lớn nhỏ trong đất phong, quan lớn còn tốt có thể bị điều đi. Mấu chốt là những quan viên nhỏ, cha chết con nối chiếm cứ địa phương. Trong số đó, nhất định có một số người thừa kế gia nhập môn phái địa phương, có thể nói là câu thông với môn phái.
Nếu như Đậu Trường Sinh vô dục vô cầu, vậy tự nhiên sẽ thái bình vô sự không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu hắn có vọng tưởng động chạm đến lợi ích của họ, chắc chắn sẽ xuất hiện phản kháng, thậm chí là hỗn loạn.
Nhân cảnh tồn tại có trật tự, chỉ cần không làm chuyện tà ma ngoại đạo, không thể chỉ biết chém chém giết giết, nhất định phải có quy củ. Muốn lấy uy danh răn đe bọn họ đó là chuyện không có khả năng, dù sao lợi ích sẽ khiến người ta phát điên, ngoài mặt bọn họ không thể trực tiếp cạnh tranh, nhưng sẽ không ngừng ngấm ngầm giở thủ đoạn nhỏ.
Trò vặt không thể lay chuyển hắn, nhưng chắc chắn sẽ cảm thấy rất ghê tởm, đây đều là những chuyện vặt vãnh, coi như bồi dưỡng Quan Tín Nhiên và Vương lão. Suy xét về phương diện này, hắn có trách nhiệm cường thế là được, mặt khác cần một ít nanh vuốt giúp mình xé rách, đập nát và cắn nuốt lũ sâu bọ này.