Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 822 - Chương 822. Lại Xảy Ra Chuyện 2

Chương 822. Lại xảy ra chuyện 2 Chương 822. Lại xảy ra chuyện 2

Chương 828: Lại xảy ra chuyện 2

Đậu Trường Sinh cũng lên xe ngựa, nhìn thấy Triệu Vô Độ đang cầm một quyển sách để xem, sư phụ nhà mình gần đây không muốn nhìn mặt hắn. Đậu Trường Sinh cũng biết rõ vì sao, ngày đó giả vờ không thành, ngược lại còn tự dọa sợ chính mình, sư phụ không bằng đồ đệ, điều này làm cho Triệu Vô Độ có chút không thể chấp nhận được, nhất là khi xuất hiện tình huống xã hội, trong lòng hắn vẫn không kịp xoay chuyển thích ứng.

Chuyện này cũng không có cách nào tốt để giải quyết, chỉ có thể chờ thêm một khoảng thời gian đủ lâu nữa, tin rằng chắc chắn sẽ tự nhiên nghĩ thoáng ra.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía cửa thành, Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa, vén rèm che lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chăm chú quan sát từng cành cây ngọn cỏ của Thần Đô. Chuyến đi Thần Đô lần này có thể nói là thắng lợi trở về, đạt được vô số lợi ích nhưng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.

Đó chính là đúc lại Băng Phách Đao, thật sự tiêu phí quá nhiều thời gian. Nếu là Bán Thần Binh nhị phẩm thì hiện tại có thể xem như là thành công, nhưng nếu là Bán Thần Binh nhất phẩm thì lại cần thêm thời gian hai, ba năm nữa.

Loại chuyện này ngay cả suy nghĩ cũng không cần phải suy nghĩ, đương nhiên là muốn đạt được Bán Thần Binh nhất phẩm thì cần nhiều thời gian hơn.

Từ Bán Thần Binh nhị phẩm thăng cấp lên Bán Thần Binh nhất phẩm cần tiêu hao tài nguyên vô cùng khổng lồ, căn bản Đậu Trường Sinh không có cách nào thu thập đủ, trừ phi bán đi tất cả đồ tốt ở trong Long Môn, nếu không chỉ với tài nguyên của đất phong, cộng thêm sản nghiệp của tộc Tiêu thị thì cũng không thể đủ được.

Cho dù tích lũy thêm vài chục năm nữa cũng không gom đủ, trừ khi hắn buôn bán tất cả gia sản, sau đó tích tích góp góp mới đủ.

Không còn cách nào khác, để đúc Bán Thần Binh nhất phẩm quá khó khăn, nhưng muốn Bán Thần Binh nhị phẩm thăng cấp càng khó hơn, đây là thăng cấp cố định, khuyết thiếu tính linh hoạt, tiêu hao càng nhiều tài nguyên khổng lồ hơn.

Thật vất vả mới có được con chó nhà giàu Cao Tông, đương nhiên Đậu Trường Sinh không thể bỏ lỡ, nhìn như bị Cao Tông lôi kéo nhưng trong lòng Đậu Trường Sinh cũng có tính toán nhỏ. Để luyện Băng Phách Đao thăng cấp lên Bán Thần Binh nhất phẩm cần hai, ba năm, nhưng nhìn diễn biến cục diện hiện tại của Thần Đô sợ là không thể kéo dài thêm được lâu như thế.

Cho nên đến lúc đó hắn phải đi đầu nhập vào Cao Tông, nếu Cao Tông không còn nữa,thì đó không phải là vấn đề của bản thân hắn nữa.

Nếu Cao Tông thắng lợi càng tốt, hắn là quan viên của Đại Chu, đền đáp triều đình chẳng phải là chuyện bình thường sao, tính gộp cả hai phía hắn đều chiếm được lợi ích.

Lần này rời Thần Đô, vốn tưởng Cao Tông sẽ can thiệp, chưa từng nghĩ rằng sẽ không có cái gì ngoài muốn xảy ra cả.

Mắt thấy lúc xe ngựa chậm rãi chuẩn bị rời khỏi Thần Đô, ở nơi xa xa lại vang lên tiếng vó ngựa phi nước đại, một tên binh sĩ cưỡi ngựa phi nhanh tới cổng thành. Nhìn thấy cỗ xe ngựa xa hoa từ xa, hắn không khỏi lộ ra biểu cảm vui mừng.

Hít sâu một hơi vào khoang bụng đang phập phồng, hắn lớn tiếng kêu lên: “Công gia xin dừng bước.”

Đậu Trường Sinh đang thản nhiên ngồi trong xe ngựa uống trà, Đại Chu sắc phong Quốc công không ít, còn có một số Quốc công chỉ trên danh nghĩa, không tước vị không đất phong giống như vương tử qua sông mà thôi.

Đây nhất định không phải là gọi hắn đi, cũng không biết vị Quốc công nào, nhất định là đã phạm tội, nếu không thì sẽ không hô to gọi nhỏ ngăn cản, thật không ra thể thống gì.

Thê thảm nha.

Xử lý không tốt sẽ xảy ra một cọc đại án xét nhà diệt tộc.

Triệu Vô Độ hơi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt như thường, không có chút thay đổi của Đậu Trường Sinh, không khỏi mở miệng nói: “Đây là gọi ngươi?”

Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu nói: “Không phải.”

Bên ngoài, vị giáp sĩ thấy xe ngựa không có ý định dừng lại, còn đã ra khỏi cửa thành, lập tức mở miệng kêu một tiếng: “Công gia.”

“Các vị tướng công Nội các xin gặp.”

Bên trong xe ngựa, Đậu Trường Sinh uống cạn nước trà, mỉm cười nói: “Có thể được chư vị tướng công mời như vậy, cũng không biết là Tống quốc công hay là Minh quốc công.”

Đậu Trường Sinh nhìn Triệu Vô Độ đang chuẩn bị nói, trực tiếp cắt ngang: “Tốc độ nhanh chút, nhanh chóng nhường đường cho người khác.”

“Trì hoãn người ta đến Nội các gặp chư vị tướng công, nếu đến trễ đại sự, chúng ta không thể gánh vác được đâu.”

Lông mày Triệu Vô Độ nhíu một cái, không khỏi thấp thỏm lo lắng nói: “Như vậy không tốt chứ.”

“Có gì không được, mời chính là công gia, có liên quan gì đến Đậu Trường Sinh ta chứ?”

“Mau đi thôi.”

Nội các.

Hương nến cắm bên trong lư hương, mùi hương lượn lờ dâng lên dần dần lan tràn từ bên trong ra.

Đậu Trường Sinh xốc màn cửa Nội các lên đã ngửi thấy mùi hương này, tinh thần không khỏi phấn chấn, toàn thân trên dưới cũng thoải mái hơn giống như là cởi bỏ tất cả được tất cả trói buộc và áp lực.

Bình Luận (0)
Comment