Hai bên giống như đặt mình ở thời không khác nhau, không liên quan gì đến đối phương, Tào Thiếu Dương đi thẳng đến trước một phủ đệ.
Đại môn của phủ đệ được thành lập vô cùng khí phái, vòng đồng phía trên đại môn sơn son giống như một đôi mắt thú trợn tròn, tràn ngập một cỗ uy hiếp.
Một đội binh sĩ đứng ở hai bên giống như pho tượng không nhúc nhích.
Bước chân của Tào Thiếu Dương vẫn vững vàng, không hề dừng lại, từng bước một đi về phía phủ đệ, binh sĩ làm như không thấy, thẳng cho đến khi đến đại môn sơn son cuối cùng, Tào Thiếu Dương mới hơi dừng lại, lộ ra nụ cười khẽ, bên trong đại môn sơn son này lại là dùng tơ vàng nào đó móc nối, tạo thành một loại trận pháp, hòa thành một thể với phủ đệ, có tác dụng cảnh báo.
Tào Thiếu Dương bước ra một bước, đã va chạm cùng một chỗ với đại môn sơn son, người giống như ảo ảnh, căn bản không có thực thể, mặt người đã dần dần hiện ra từ bên trong đại môn sơn son, cuối cùng từng điểm trên toàn bộ thân thể xuất hiện trong phủ đệ.
Tào Thiếu Dương lặng yên không một tiếng động đi tới địa điểm đã được ước định, trước trước sau sau tuần tra, trận pháp, một loạt đồ vật các loại pháp bảo, toàn bộ đều không có tác dụng gì.
Tào Thiếu Dương giống như trở lại trạch viện nhà mình, quen đường quen nẻo đi trên lối rẽ trải phiến đá, cuối cùng đi tới trước đình nghỉ mát bên cạnh hòn núi giả, ở trong bóng đêm có thể nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ như yêu đang ngồi ở phía sau bàn.
Lúc này trong tay đang có một quyển sách, mượn ánh trăng màu trắng ngà, đang say sưa đọc.
Đã nhìn thấy Đậu Trường Sinh không chỉ một lần, nhưng mỗi một lần nhìn thấy đều cho Tào Thiếu Dương những ấn tượng hoàn toàn khác nhau, hiện giờ người ở trước mặt đang mượn ánh trăng để đọc sách này, danh sĩ khí độ đập thẳng vào mắt.
Cho dù là ai cũng không thể tưởng được, loại người có bề ngoài hào hoa phong nhã này, ở bên trong lại ẩn giấu một cái miệng to như chậu máu ăn thịt người, hung tàn và xảo trá đã thâm nhập vào trong cả cốt tủy, xâm nhiễm linh hồn, đã đến tình trạng không có thuốc nào có thể chữa được.
Tào Thiếu Dương tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, cả đời này đã làm quá nhiều chuyện, trong đó khó tránh khỏi có sai lầm, nhưng so sánh với con hàng hung tàn ở trước mặt này thì bản thân hắn vẫn thuần khiết như hoa sen trắng vậy.
Vì lập công, vì tiền tài, Đậu Trường Sinh này đi tới đâu, đều muốn chủ động châm ngòi quan hệ ở khắp nơi, nhấc lên đại án kinh thiên động địa, nếu không thì làm sao có thể sẽ trùng hợp như vậy, mỗi khi hắn đi đến một chỗ đều sẽ xảy ra chuyện.
Trùng hợp nhiều, chính là một loại tất nhiên.
Đậu Trường Sinh chậm rãi buông sách trong tay xuống, có chút không nỡ, đây là một bộ kiệt tác đến từ Cự Nhân tộc, Cự Nhân tộc cũng là một trong mười chủng tộc lớn, bọn họ có thiên phú dị bẩm, chiến lực vô song.
Long tộc vốn sinh ra đã là cường đại, bất kỳ một vị tộc nhân nào đều có thể dễ dàng chiến thắng những Nhân tộc bình thường, thậm chí là hàng trăm hàng ngàn Nhân tộc, mới có thể vây săn một gã Long tộc.
Dưới điều kiện không tu hành, Nhân tộc thật sự là quá yếu ớt.
Mà khi nói về thân thể của Cự Nhân tộc thì họ còn đứng ở trên cả Long tộc, Cự Nhân tộc sinh ra đã cường đại, có thể tay không xé Long tộc.
Bộ tộc này có thực lực cường hãn, cường giả xuất hiện lớp lớp, nhưng trên dưới toàn tộc cũng không phải hạng người hiếu chiến, cùng Hồ Man xâm lược thành tánh hoàn toàn bất đồng, Cự Nhân tộc cùng đời không tranh giành quyền thế, yêu thích hòa bình.
Đây không phải là trình độ văn minh tương đối thấp, ở vào thời kỳ uống máu nuốt lông mà nói, hoàn toàn ngược lại với văn minh rực rỡ sáng chói của bọn họ, học giả nổi danh trong tộc, vạn tộc kính ngưỡng.
Nghiêm khắc mà nói, chủng tộc được vạn tộc kính ngưỡng nhất, Cự Nhân tộc đứng ở trong top 3, về phần Nhân tộc kia thì tuyệt đối là không được xếp hạng, khách quan mà nói, Nhân tộc không phải thứ tốt lành gì.
Đều nói Hồ Man xâm lược thành tánh, nhưng lãnh thổ quốc gia rộng lớn của Nhân tộc, vô số kỳ trân dị bảo, bá quyền áp đảo vạn tộc, chẳng lẽ đều bánh có nhân từ trên trời rơi xuống?
Bộ tác phẩm này xuất phát từ Cự Nhân tộc, chính là một bộ miêu tả thiên hạ thái bình, xã hội bậc trung bình thường này, trong đó không ít quan điểm đều khiến cho Đậu Trường Sinh phải tán thành từ tận trong nội tâm, lý tưởng hùng vĩ này, tuy rằng không ít lời dựa theo hiện tại mà xem, đều là lời nói ấu trĩ ngây thơ, nhưng chỉ cần thống nhất vạn tộc, không còn cuộc chiến chủng tộc, không hẳn là không thể làm được.
Loại điển tịch này cũng chính là ở Thiên Ngoại Thiên, nếu như ở Nhân cảnh thì chắc chắn đây chính là sách cấm, Đậu Trường Sinh nhìn thấy đều là xã hội Cự Nhân tộc hướng tới, nếu thật sự là giảm bớt nông cạn, sợ là muốn coi Cự Nhân tộc làm hải đăng.