Sách là sách hay, đáng tiếc không phải là của Nhân tộc.
Cự Nhân tộc này không hưng đao binh, nhưng cũng không phải kẻ phế vật, chính là đang dùng một loại phương thức khác, bắt đầu truyền bá văn hóa ra vạn tộc, loại này trong khoảng thời gian ngắn không đáng sợ bằng đao binh, nhưng lâu ngày cũng đáng sợ hơn gấp mười lần, gấp trăm lần so với đao binh.
Đao kiếm chỉ có thể giết người, nhưng loại này lại có thể vong tộc diệt chủng.
Khi bộ sách này xuất hiện cũng giống như vẽ rồng điểm mắt, hoàn toàn đánh thức Đậu Trường Sinh, cho tới nay ở thế giới siêu phàm, đều là lấy võ tranh hùng, nội bộ Nhân tộc vạn tộc thống nhất cũng là chủ trương bạo lực.
Thực tế chính là vị lão đại ca kia của mình, chính là thủ lĩnh phái chủ chiến, chủ trương vũ lực thống nhất vạn tộc.
Loại này là không sai nhưng để cho Nhân tộc trở thành ngọn hải đăng, cái này sẽ hạ thấp tốc độ khó của thống nhất vạn tộc, ở kiếp trước là đồ vật rất tầm thường, vậy mà bản thân mình lại quên béng đi mất.
Chỉ cần khiến cho vạn tộc cho rằng bồn nước Nhân tộc đều là ngọt, đừng nói đến đảng dẫn đường mà tinh anh của vạn tộc sẽ cuồn cuộn không ngừng lao tới Nhân tộc, vì sự hưng thịnh của Nhân tộc mà thêm gạch thêm ngói.
Tào Thiếu Dương chậm rãi ngồi xuống, ôn hoà mở miệng nói: "Loại sách này vẫn nên đốt đi thì tốt hơn.”
"Tâm trí Trần Quốc Công kiên định nhưng tâm linh của người bình thường yếu kém, đọc loại sách này, tâm linh rung chuyển, tâm trí vặn vẹo sẽ trở thành hạng người không cha không vua, bỏ quốc gia bỏ nhà cửa."
"Loại sách này là đáng sợ nhất, ma đạo điển tịch cũng sẽ vặn vẹo tư tưởng, nhưng đó là ngoại lực dẫn đến, nhưng loại này sẽ khiến từ trong nội tâm phải tán đồng, quả thực chính là khối u ác tính."
“Cho nên bên trong Nhân cảnh đã cấm chỉ lưu thông loại điển tịch của vạn tộc này, thật sự muốn đề cập đến tri thức vạn tộc thì nhất định phải tới Thiên Ngoại Thiên.”
Tào Thiếu Dương đến chỗ hẹn, không chút hoang mang, không đi thẳng vào vấn đề, mà bắt đầu nói chuyện phiếm với Đậu Trường Sinh, bởi vì sau khi thảo luận một khắc đồng hồ về quyển sách này, cuối cùng Đậu Trường Sinh cũng không kiềm chế được nữa.
Đây dù sao cũng là người Đậu Trường Sinh mời, đã đánh mất tiên cơ, lúc này đi thẳng vào vấn đề nói: "Tào Đốc chủ đã điều tra rõ hung thủ chưa, rốt cuộc là ai giết Thế tử Càn Hầu?"
Tiếng nói của Tào Thiếu Dương như chém đinh chặt sắ vang lên: "Là Càn Quốc làm.”
Không cho Đậu Trường Sinh cơ hội đặt câu hỏi nữa, Tào Thiếu Dương tiếp tục nói tiếp: "Bất luận là manh mối gì, chứng cứ gì, cuối cùng đều là do Càn Quốc làm."
"Kết quả chân thật là Càn quốc vì muốn chiếm đoạt Diệp quốc, chủ động hy sinh mất Thế tử, chính là để đạt được danh nghĩa xuất binh."
Những lời này của Tào Thiếu Dương đã khiến cho Đậu Trường Sinh hoàn toàn không hiểu, Đậu Trường Sinh vốn tưởng rằng Tào Thiếu Dương sẽ khách sáo một phen, trước tiên sẽ chỉ ra vài manh mối, nói một câu chưa điều tra rõ ràng, cuối cùng quanh co lòng vòng một câu, nào ngờ Tào Thiếu Dương thành thật như vậy, trực tiếp đưa ra đáp án cho mình.
Tào Thiếu Dương là Đốc chủ Đông Xưởng, là người của Thái Tông hoàng đế, bây giờ tới Thiên Ngoại Thiên, đã rời xa tranh đấu ngôi vị hoàng đế, bất luận là Cao Tông hay là Thái Tông thì mục đích đều là vì triều đình.
Thái độ của Tào Thiếu Dương chính là ý tứ của các vị tướng công trong Nội các, cũng là thái độ của triều đình.
Thiên Ngoại Thiên không thể xuất hiện quái vật khổng lồ, triều đình muốn duy trì cân bằng cho Thiên Ngoại Thiên, kẻ yếu cũng sẽ đánh kẻ mạnh, ai mạnh thì sẽ đả kích người đó, bất luận có lý hay không, hoặc là chiếm cứ đạo nghĩa.
Lần này khiến cho Đậu Trường Sinh không thể mở miệng được nữa, chẳng lẽ trực tiếp nói với Tào Thiếu Dương, mình muốn rửa sạch oan khuất cho một mạch Diệp Hầu đời thứ hai, bắt Diệp Hầu kia lại.
Điều này sẽ làm cho Diệp Quốc rối loạn, cho dù Đậu Trường Sinh thành công, mất đi vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm Diệp Hầu này thì Diệp Quốc cũng sẽ rơi vào thời đại suy yếu nhất, cho dù mình sắp thành lại bại thì trải qua mình náo loạn như vậy, thực lực của Diệp Quốc tổn thất lớn, cũng bất lợi cho thế cục ở Thiên Ngoại Thiên.
Nếu Tào Thiếu Dương không dứt khoát như vậy, Đậu Trường Sinh còn có thể thăm dò một chút, nhưng hiện giờ một chữ cũng không nói nên lời.
Hôm nay chạm mặt Tào Thiếu Dương xem như không công, trong lòng Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, lại nỗ lực nhìn xem, nếu thật sự không được thì lần này đành phải từ bỏ vậy.
Dù sao lần này cũng chỉ là vì bất bình ở trong lòng, kỳ thực thật sự phải bỏ ra một cái giá quá lớn, Diệp Hầu đã trải qua hai đời thống trị, đã là thâm căn cố đế, Diệp Quốc cũng là đại quốc, thực lực tuyệt cũng không yếu, bản thân cũng khó có thể lay động, hơn nữa với thế cục hiện tại của Thiên Ngoại Thiên, nên buông tha thì buông tha thôi.