Người bình thường gọi đây là ngu xuẩn, là ngốc nghếch, nhưng đệ tử Thần Ma là oai hùng, là cương liệt.
Tiếp theo phải làm như thế nào, trong lòng Trần thần bộ đã hiểu rõ, hiện giờ xem ra vị Càn Hầu này thật sự là kẻ địch mạnh, lần này tự tổn hại uy nghiêm, nhưng mặc kệ vừa muốn mạng của phụ tử Diệp Hầu, vừa lót đường cho nhi tử của mình.
Lần này sẽ không tấn công tiêu diệt Diệp quốc, cái Càn Hầu muốn là thực lực của Diệp quốc bị suy yếu, còn chuyện tiêu diệt Diệp quốc trong tương lai thì sẽ để lại cho nhi tử của mình, để đối phương đạt được công diệt quốc.
Hơn nữa cũng hiểu được thiên thời, biết được hiện giờ triều đình vẫn còn thừa lực, có thể quấy nhiễu cách cục của Thiên Ngoại Thiên, cho nên tạm thời ngủ đông, chờ đến khi Nhân cảnh đại loạn, đó mới là thời điểm Càn quốc ra tay, thực sự là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Quả nhiên loại người không cần da mặt này không phải thật sự ngu thì chính là lão cáo già giảo hoạt âm hiểm.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến bản thân mình.
Ngược lại của cải phú quý của Diệp quốc chắp tay đưa tới, trời cho không lấy, sau này sẽ bị báo ứng.
Quá vội vàng.
Sớm biết như vậy, tìm Tào Thiếu Dương làm gì.
Tửu lầu, nhã gian.
Cửa sổ được chống bằng gậy gỗ, nửa khép nửa mở.
Ánh nắng chói chang chiếu vào nhã gian, khiến nhã gian phủ thêm một tầng ánh sáng.
Đậu Trường Sinh quay lưng về phía cửa sổ, nhìn Càn Hầu đang cúi đầu trước mặt, lời nói của Càn Hầu thành khẩn: “Xin công gia hãy chủ trì công đạo cho tiểu Hầu hạ quốc, tìm ra thủ phạm thật sự đằng sau báo thù cho con trai.”
“Tiểu Hầu cũng biết triều đình không yên lòng với Càn quốc, sợ Càn quốc sẽ ảnh hưởng đến thế cục của Thiên Ngoại Thiên.”
“Chỉ cần có thể báo thù rửa hận, tiểu Hầu nguyện ý triệu kiến sứ giả các nước chư hầu khắp nơi, ở trước mặt mọi người tuyên thệ với trời xanh, tuyệt không chủ động dấy binh tiến công công phạt Diệp quốc.”
Càn Hầu cực kỳ thẳng thắn thành khẩn, mà cũng không hề giở trò, trực tiếp đi vào chủ đề, trực tiếp chỉ ra kết quả mà triều đình lo lắng nhất, lúc này lại tăng giá thuyết pháp lần nữa: “Nếu như sứ giả không được thì xin công gia lấy thân phận Thiên sử, chọn một nơi an toàn rồi triệu tập các nước chư hầu khắp nơi.”
“Tiểu Hầu có thể ở dưới sự chủ trì của công gia, thề với trời cùng các vị chư hầu, lúc sinh thời chỉ cần các nước chư hầu không chủ động tiến công Càn quốc, tiểu Hầu tuyệt đối không dấy binh.”
Vị Càn Hầu này rất biết điều, trực tiếp giải quyết nỗi lo về sau của Đậu Trường Sinh, thề với chư quốc, đây chính là trói buộc, nếu như Càn Hầu có gan làm trái lời thề đương nhiên sẽ mất đi đạo nghĩa, sau này một tấc khó đi, muốn thống nhất khu vực Đông Bắc thì đó chính là nói chuyện viển vông.
Thứ như đạo nghĩa này cho dù chính ma cũng phải xem trọng, trừ phi là ma đầu thật sự, có thể lục thân không nhận, kẻ thù chung của thiên hạ.
Chẳng qua đều là đạo nghĩa, nhưng chính ma giải thích khác nhau, đương nhiên cũng xuất hiện sự khác biệt, do đó phân chia thành chính và ma.
Ma đạo chỉ là một loại phương thức tu hành, chẳng qua là vì học cấp tốc thì tai họa về sau lớn, có thể đầu cơ trục lợi, lâu ngày đương nhiên là tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa một số cặn bã cũng bắt đầu lẫn lộn vào trong đó, hoàn toàn hủy hoại danh tiếng.
Giữa các nước thì đương nhiên phải chú trọng để ý tín nghĩa, không phải là không thể dựa vào binh hùng tướng mạnh, nhưng ngươi phải có lực lượng áp đảo thiên hạ, nhưng điều đó ở trong thế giới siêu phàm này thì không có khả năng.
Thiên Ngoại Thiên ngọa hổ tàng long, cường giả ở trong các nước chư hầu thì không thiếu, nhưng cường giả đảm nhận hiệp khách độc hành hoặc là cường giả tông môn cũng có không ít.
Càn quốc mất danh dự thì chính là mất nhân tâm, sẽ dẫn tới nỗi căm giận chung, sẽ bị quần khởi tấn công, tất nhiên Càn quốc sẽ bị tiêu diệt.
Một lời hứa này của Càn Hầu vẫn rất có giá trị.
Đậu Trường Sinh đang cân nhắc giữa lợi và hại, chỉ cần Càn quốc thành thành thật thật, không có ý định chủ động tiến công Diệp quốc, như vậy thì coi như Diệp quốc hỗn loạn thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục, như vậy ở chỗ Tào Thiếu Dương chính là một giúp đỡ rất lớn.
Loại thực lực này cũng không yếu, có khả năng đánh cược một trận, nếu như lại có Càn quốc tương trợ thì đã đủ để dao động Diệp quốc, hoàn toàn có thể lật lại án thay cho hậu duệ Diệp Hầu đời thứ hai, thành công để cho Diệp Hải Vân thượng vị trở Diệp Thành Hầu đời thứ năm.
Chỉ là Đậu Trường Sinh có chút không tin tưởng Càn quốc, Càn quốc không chủ động tiến công không có nghĩa là không thể thâm nhập, bắt đầu nghiêng về giúp đỡ thế lực Càn quốc, bắt đầu bồi dưỡng đảng dẫn đường.
Đậu Trường Sinh nhìn Càn Hầu bi thương trước mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Chuyện của Thế tử chính là án lớn, ta thay mặt triều đình mà tới, nhất định sẽ cho Càn Hầu một câu trả lời.”