“Điểm này Càn Hầu có thể yên tâm.”
Càn Hầu trực tiếp lắc đầu nói: “Công gia không cần nói mấy lời khách sáo như vậy, lần này tiểu Hầu đến đây là mang theo thành ý.”
“Thế tử đã tử vong, Càn quốc mất đi người thừa kế, lão phu cũng dần dần già đi, bởi vì vết thương cũ nên bây giờ khí huyết đã bắt đầu suy yếu, thực lực đã giảm bớt đi không ít, tuổi thọ cũng chỉ còn không đến mấy chục năm, nhiều nhất cũng chỉ là mười mấy năm thôi.”
“Hơn nữa thực lực cũng đang dần giảm xuống, Càn quốc đã đến ranh giới sinh tử tồn vong rồi.”
Càn Hầu nở một nụ cười khổ, bi thương mở miệng nói: “Càn quốc làm gì có dã tâm muốn thống nhất Thiên Ngoại Thiên chứ, bây giờ có thể duy trì tình thế trước mắt, để Càn quốc tiếp tục truyền thừa đã là một chuyện may mắn rồi.”
“Mấy năm nữa tiểu Hầu định sau khi báo thù rửa hận xong sẽ một lòng bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế, bắt đầu giao hảo với các nước chư hầu khắp nơi, mong trước khi chết có thể thấy người thừa kế thành tài, có thể chống đỡ Càn quốc, không mong hắn phát dương quang đại, chỉ cần để Càn quốc tiếp tục truyền thừa xuống, không làm tổn hại đến cơ nghiệp của tổ tông là đã hài lòng thoả mãn lắm rồi.”
Càn Hầu lại cúi đầu với Đậu Trường Sinh, giọng điệu cầu xin: “Tiểu Hầu biết công gia không yên lòng, trong các điều kiện vừa nói ra, tiểu Hầu bằng lòng mời lão phụ thân xuống núi một lần nữa.”
Trong lúc nói, Càn Hầu đã chảy ra dòng nước mắt nóng hổi, nước mắt không ngừng lăn dài trên má, nước mũi giàn giụa, thất thố nói: “Để lão phụ thân đi vào Nhân cảnh cùng công gia đi, để đảm nhận làm con tin.”
“Thân là con cái, thế nhưng lại để lão phụ thân lúc tuổi già làm con tin, không thể hưởng phúc, bất hiếu rồi.”
“Tiểu Hầu là một người con bất hiếu.”
Hai chân Càn Hầu mềm nhũn, lại quỳ lạy trên đất lần nữa, lúc này hoàn toàn mất đi nhuệ khí và chí khí, khắp người hiện ra một dáng vẻ già nua, khí thế anh hùng biến mất sạch sẽ, chỉ còn là một phụ thân người yếu ớt người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Nhưng vì Càn quốc, vì lê dân bá tánh của Càn quốc, vì ngàn ngàn vạn vạn sinh linh, tiểu Hầu không còn cách nào khác nữa rồi.”
“Nếu như triều đình không hài lòng, như vậy liền để tiểu Hầu đến Nhân cảnh làm con tin trước, để lão phụ thân ở lại chủ trì Càn quốc.”
Ranh giới điểm mấu chốt cuối cùng của Càn Hầu đang không ngừng giảm xuống, hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, căn bản không nói giá phải trả với Đậu Trường Sinh, một bộ phong thái hoàn toàn sụp đổ, Đậu Trường Sinh nhìn thấy đã cảm động.
Hiện giờ đã không còn nghi ngờ thành ý của Càn quốc gì nữa, Càn quốc bị người khác kiêng dè, ngay cả triều đình cũng không dám xem nhẹ, bởi vì Càn quốc được coi là một nước có ba vị nhất phẩm.
Ba vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, đây là thịnh cảnh như thế nào chứ.
Đội quân hùng mạnh của Càn quốc có hơn 20 vạn, nhưng toàn bộ đều là Đạo binh, còn có Bán Thần Binh nhất phẩm, Càn quốc mang đến áp lực quả thật khiến người ta hít thở không thông, nhưng hôm nay Thế tử của Càn Hầu chết rồi, lão Càn Hầu dần già đi, bây giờ còn muốn một vị vào Nhân cảnh, cuối cùng Càn quốc chỉ còn lại một vị võ đạo nhất phẩm.
Mặc dù Càn quốc có mạnh nhưng mạnh cũng có hạn, có thể nói là uy hiếp giảm xuống trên diện rộng, hy vọng muốn thống nhất Thiên Ngoại Thiên càng mong manh xa vời, hơn nữa Càn quốc mất đi người thừa kế thích hợp nhất, việc cấp bách không phải là chinh phạt các nước chư hầu khác mà là bồi dưỡng ra một người thừa kế đủ tư cách, để cho Càn quốc tiếp tục truyền thừa mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa bây giờ Càn Hầu suy sụp, dáng vẻ xế chiều này căn bản không phải là giả, Càn Hầu đã không còn ý chí chiến đấu nữa, như vậy cho dù không còn thực lực thì cũng là không còn nanh vuốt của lão hổ, không có tính công kích gì.
Đậu Trường Sinh đỡ Càn Hầu dậy, bây giờ đã bị Càn Hầu làm cho cảm động hoàn toàn, người ta đã thoải mái rộng thoáng như vậy thì Đậu Trường Sinh cũng không giở trò, nói thẳng vào chủ đề: “Cái chết của Thế tử là Diệp Hầu làm.”
“Ta đã lấy được chứng cứ phạm tội, chỉ là khổ nỗi không đủ thực lực, ở trong Diệp quốc đã không có cách nào dao động được Diệp Hầu, lúc này mới không làm loạn mà là ẩn nhẫn không phát ra, chính là đang chờ cơ hội.”
“Hôm nay Càn Hầu đến là có mưu kế dạy ta?”
Càn Hầu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong hai mắt lộ ra vẻ căm thù, ánh mắt kia hiện ra ẩn chứa hận ý khôn cùng, giống như hận ý như là bản chất, nhiệt độ trong nhã gian cũng không khỏi giảm xuống hơn mười độ, khiến người ta như đặt mình vào trong giá lạnh của trời đông tuyết phủ.
“Thế mà lại là Diệp Hầu.”
“Đáng hận, đáng chết.”
Càn Hầu nghiến răng nghiến lợi, một miệng răng sắt nghiến ken két vang dội, nếu bây giờ Diệp Hầu đứng trước mặt Càn Hầu, Càn Hầu sẽ trực tiếp xông đến cắn một cái, muốn nhổ thịt ra.