“Đậu Trường Sinh bây giờ không có tâm lực quản chuyện này, cũng sẽ không làm như vậy, đây hoàn toàn là việc cố hết sức.”
Diệp Hầu đã giao một phần bản đồ có liên quan tới Cửu U Động Thiên cho Đậu Trường Sinh, kế tiếp Đậu Trường Sinh phải đi tìm Cửu U Động Thiên mới là việc trọng yếu bây giờ của hắn.
Bất luận nhìn thế nào thì Đậu Trường Sinh cũng không cần phải phải liều chết với bọn họ.
“Càn Hầu vừa mới tới không lâu đã có tin đồn như vậy truyền ra, rất rõ ràng có người đang âm thầm ở trong bóng tối đục nước béo cò, ta thấy thế nào cũng giống như là Bẩm quốc làm, bất luận chúng ta cùng Đậu Trường Sinh hay cùng Càn Hầu xung đột thì Bẩm quốc đều có thể ngồi ngư ông đắc lợi, cuối cùng dù như thế nào cũng sẽ không chịu thiệt thòi.”
Nghe xong Thế tử Diệp Hầu cả kinh, lời nói không khỏi bật thốt lên: “Bẩm quốc?”
Vẻ mặt vừa rồi nổi giận đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, giống như bị một thùng nước đá tưới lên người hoàn toàn dập tắt lửa giận ở trong lòng, sắc mặt Thế tử Diệp Hầu lập tức khó coi, theo bản năng giải thích: “Làm sao có thể là bọn họ?”
“Không có khả năng.”
“Bẩm Hầu đã đồng ý với ta, tuyệt đối sẽ không xen vào.”
“Hắn sẽ nói không...”
Nói không giữ lời mới phun ra được một chữ, Thế tử Diệp Hầu mới kịp phản ứng lại, hoàn toàn nuốt xuống lời chuẩn bị nói vào trong bụng, nhưng lúc này đã chậm, mấy câu nói phía trên đã bại lộ ra quá nhiều nội dung, Diệp Hầu cũng không phải kẻ ngốc, đã chuẩn xác bắt lấy được những từ mấu chốt.
Bẩm Hầu.
Diệp Hầu giận dữ, đột nhiên đứng dậy, chiếc bàn trước mặt đã bị động tác của Diệp Hầu trực tiếp lật tung trên mặt đất, Diệp Hầu đi về phía trước hai bước, đi tới trước mặt Thế tử Diệp Hầu, cánh tay lập tức vung lên.
Tiếng gió gào thét vang lên, Thế tử Diệp Hầu cũng không dám chống cự.
Bốp ~ một tiếng.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Thế tử Diệp Hầu nhanh chóng xuất hiện năm ngón tay, máu chảy đầm đìa, có thể thấy rõ ràng ở giữa khe hở các ngón tay.
Diệp Hầu tát một cái, cánh tay vung lên, ống tay áo rộng thùng thình theo đó vung lên, Diệp Hầu giận dữ quát: “Bẩm Hầu?”
“Vậy mà ngươi lại liên lạc với hắn.”
“Lão già kia xảo trá như hồ ly, chỉ không cẩn thận một chút thôi sẽ chịu thiệt thòi lớn.”
“Chư hầu quốc tứ phương, không biết có bao nhiêu người đã phải chịu thiệt thòi, cũng chính là lão già kia năm đó lúc tổ phụ ngươi còn cũng phải nếm qua một ít thiệt thòi, ngươi có bản lĩnh gì mà lại dám so sánh với tổ phụ ngươi chứ?”
Diệp Hầu nổi giận đến cực điểm, nhìn Thế tử Diệp Hầu ở trước mặt, một số chỗ không nghĩ ra được, bây giờ lại bỗng nhiên rộng mở sáng sủa, Thế tử Càn Hầu chết ở Diệp Quốc, đây xem như là một cọc án chưa được giải quyết.
Người ngoài không hiểu được nhưng Diệp Hầu lại biết rất rõ chi tiết, thật sự hắn không có xuống tay cho nên mới có thể hùng hồn đúng lý hợp tình đi tới Nhân cảnh, cầu Đại Chu phái trọng thần đến điều tra vụ án, không phải hắn làm nên Diệp Hầu mới có một phần lực lượng này.
Vốn Diệp Hầu đối với chuyện này vẫn là tương đối vui sướng, bởi vì điều này có lợi đối với Diệp Quốc, nhưng hôm nay khi biết rõ chân tướng thì Diệp Hầu mới phát hiện ra sự việc trở nên khó khăn hơn rồi.
Đứa con ngu xuẩn này của hắn lại cấu kết với lão già Bẩm Hầu kia, sau đó còn bị đối phương lừa dối thành một tên ngốc, cho dù bây giờ trong tay không có chứng cớ nhưng Diệp Hầu cũng biết Thế tử Càn Hầu chết nhất định là do đứa con ngu xuẩn nhà hắn cùng Bẩm Hầu làm.
Mà với sự xảo trá của Bẩm Hầu, một kiếm đâm ra cuối cùng kia tuyệt đối không phải là Bẩm Hầu làm mà chính là nhi tử ngu xuẩn nhà hắn.
Dưới tình huống có võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm hộ vệ lại thành công ám sát Thế tử Càn Hầu, đây nhất định phải là người có chiến lực võ đạo nhất phẩm, mà nhi tử ngu xuẩn nhà hắn có Bán Thần Binh nhất phẩm, cũng phù hợp điều kiện trong đó.
Diệp quốc cũng có địa lợi, nếu lại có Bẩm Hầu phối hợp thì Thế tử Càn Hầu chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế tử Diệp Hầu ôm khuôn mặt mình, thấp giọng mở miệng giải thích: "Bẩm Hầu sẽ không nói mà không giữ lời.”
“Bẩm Hầu đã nói qua mưu kế lần này, cho dù triều đình có khám phá ra đi nữa thì cũng sẽ giả vờ làm như không thấy, vì bố cục Thiên Ngoại Thiên ổn định, triều đình sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, cuối cùng trợ giúp Diệp quốc chúng ta đi chèn ép Càn quốc.”
Diệp Hầu giận quá hóa cười: “Nói mà không giữ lời?”
“Lão già kia là có thoả thuận ngoài sáng với ngươi? Hay là có chư hầu là Chiết Giang chứng kiến?”
“Không cần nghĩ cũng biết, tất cả đều không có.”
“Cũng chỉ bí mật nói riêng với ngươi một lời cam đoan, lời nói như vậy ai sẽ tin chứ?”
“Làm sao ông đây lại có thể có đứa con ngu xuẩn như ngươi cơ chứ?”