“Triều đình sẽ lựa chọn củng cố bố cục Thiên Ngoại Thiên, nhưng tính toán triều đình như vậy, thật sự coi người ta là tượng đất, có thể tùy ý cho ngươi nhào nặn sao?”
“Ngươi phải biết rằng, không ai là không thể thiếu, mà ai cũng có thể sống không cần ai cả.”
“Vì củng cố bố cục Thiên Ngoại Thiên, Diệp Quốc không thể lay động, cần chúng ta đi kiềm chế Càn Quốc, không cho Càn Quốc một nhà độc đại, đây mới là hạch tâm cần các ngươi tính toán lần này, cho rằng triều đình sẽ chịu một lần thiệt thòi này sao?”
“Nhưng trong đó có một khuyết điểm lớn nhất, đó chính là kiềm chế Càn quốc, vì sao nhất định phải là Diệp quốc chúng ta?”
“Vì sao không thể là Bẩm quốc?”
Thế tử Diệp Hầu không chút nghĩ ngợi mở miệng phủ quyết nói: “Bẩm quốc không được.”
“Thực lực Bẩm quốc có chỗ nào mạnh mẽ được như Diệp Quốc chúng ta chứ, Diệp Quốc chúng ta và Càn Quốc cũng có chênh lệch, nếu như đổi thành Bẩm quốc thì chênh lệch cũng sẽ càng lớn.”
Diệp Hầu lại vung tay tát hắn một cái, nhìn Thế tử Diệp Hầu trước mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngu xuẩn.”
“Thực lực của Bẩm quốc yếu một chút nhưng nếu thu được sự ủng hộ của triều đình thì thực lực của bọn họ tự nhiên sẽ tăng trưởng.”
“Mậu dịch giữa Thiên Ngoại Thiên và Nhân cảnh, phần lớn định mức đều nắm giữ ở trong tay triều đình, chỉ cần gia tăng thông thương với Bẩm quốc thì đương nhiên Bẩm Quốc sẽ hưng thịnh lên, sau khi có tiền tài là có thể mở rộng quân đội, triều đình còn tặng thêm một hai loại phương pháp huấn luyện đạo binh.”
“Lúc đó Bẩm quốc có thể tăng lên thực lực rất nhiều, đạt được đủ thực lực kiềm chế Càn quốc, mà mậu dịch Bẩm quốc tăng trưởng định mức cũng không cần triều đình đặc biệt dứt bỏ, hoàn toàn có thể cầm một phần Diệp quốc chúng ta cho Bẩm quốc.”
“Việc này làm cũng quang minh chính đại, ai bảo Diệp quốc chúng ta tính kế triều đình, đây là chúng ta đuối lý, căn bản không sợ chúng ta gây sự nháo lên, chúng ta cũng không dám nháo.”
Diệp Hầu nghiến răng nghiến lợi, lúc này hận không thể nuốt sống Bẩm Hầu, hay cho một lão già, trong lúc vô thanh vô tức đã làm ra nhiều chuyện lớn như vậy, đùa giỡn nhi tử ngu xuẩn của hắn giống như một con khỉ vậy.
Lần này nếu thật sự để cho Bẩm Hầu tính toán thành công, Càn quốc mất đi người thừa kế, tương lai thanh thế giảm mạnh, Diệp quốc mất đi tín nhiệm của triều đình, một hành động liên tiếp suy yếu Càn quốc và Diệp quốc, Bẩm quốc trở thành người thắng lớn nhất.
Diệp Hầu hít sâu một hơi, sau đó nặng nề phun ra, mượn cái này bình ổn lửa giận trong lòng, hiện tại hắn hận không thể giết Thế tử Diệp Hầu, nhưng đây là người thừa kế của mình, coi như là có muôn vàn chỗ không tốt nhưng đến cùng là vóc dáng thấp bên trong bạt tướng quân, những con cháu khác càng không thành tài hơn.
Vốn tưởng rằng Thế tử Diệp Hầu, cho dù không có bản lĩnh phát triển nhưng cũng có thể làm một vị quân thủ thành, nhưng chưa từng nghĩ tới, hắn thậm chí ngay cả thủ thành cũng không làm được.
Cuối cùng Diệp Hầu cười khổ, tức giận biến mất không còn một mảnh, hiện ra vẻ đau khổ.
Đánh giá cao hắn, không phải là đánh giá cao chính mình sao?
Nhớ lại thế cục của Diệp quốc qua nhiều năm như vậy, tuy rằng mình mạnh hơn hắn một chút, nhưng rốt cuộc cũng làm cho phần gia nghiệp này suy bại.
Nhớ lúc trước mình từ trong tay phụ Hầu kế thừa Diệp quốc, Diệp quốc chính là bá chủ trong chư hầu tứ phương, nhưng nhiều năm như vậy đi qua, Càn quốc dĩ nhiên cái sau vượt cái trước, ngược lại còn vượt qua cả Diệp quốc.
Chính hắn miễn cưỡng lắm mới có thể làm được quân thủ thành.
Cũng may mắn lão già Bẩm Hầu kia, số tuổi còn lớn hơn hắn, chắc chắn đi trước hắn một bước, nếu không Diệp Quốc chắc chắn sẽ vong ở đời sau.
Lúc này Thế tử Diệp Hầu cũng biết mình làm chuyện ngu xuẩn, cẩn thận từng li từng tí nhìn Diệp Hầu, nhìn chăm chú Diệp Hầu liên tục thở dài, không khỏi mở miệng nói: "Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"
“Lời đồn bắt đầu do Bẩm Hầu làm, đại biểu Bẩm Hầu ra tay với chúng ta, muốn khiến cho Diệp quốc hỗn loạn.”
Diệp Hầu trầm giọng nói: "Không, không phải hỗn loạn.”
“Là châm ngòi quan hệ của chúng ta, bức bách chúng ta ra tay với Càn Hầu.”
“Lần này Càn Hầu tới Diệp Quốc, có thể nói là dê vào miệng hổ, chỉ cần giết Càn Hầu xong, lão Càn Hầu dần dần già đi, Càn Quốc sẽ giống như lão hổ không có nanh vuốt, mặc dù uy thế vẫn còn nhưng đã không có tính công kích nữa rồi.”
“Chỉ cần kéo dài một đoạn thời gian, Càn quốc không có người kế tục, tự nhiên sẽ suy bại, cũng không cần phải động thủ, đến lúc đó Bẩm quốc sẽ trở thành đại quốc.”
“Đây là dưới tình huống Càn quốc lựa chọn nhẫn nại cừu hận không hành động, nếu Càn quốc dấy binh báo thù thì Diệp quốc chúng ta và Càn quốc liều mạng đánh một trận, Bẩm quốc chỉ cần đợi đến lúc chúng ta không kiên trì được lại đến tiếp viện, đến lúc đó đánh lui Càn quốc, cũng là làm suy yếu Diệp quốc chúng ta và Càn quốc.”