“Bất luận làm như thế nào thì Bẩm quốc cũng sẽ không thua thiệt.”
Thế tử Diệp Hầu rốt cuộc nhịn không được, mở miệng mắng chửi nói: "Lão già kia lại gian trá như thế.”
Diệp Hầu thở dài nói: "Lấy Thiên Ngoại Thiên làm bàn, lấy quốc gia làm quân cờ, lão già kia thật sự là càng già càng lợi hại.”
"Hiện giờ chúng ta bị vào thế bị động, vốn không sợ triều đình điều tra ra vụ án Thế tử Càn Hầu tử vong, nhưng bây giờ lại không thể để cho bọn họ thuận lợi điều tra tiếp, chỉ cần triều đình không biết chân tướng, như vậy tự nhiên sẽ không oán hận Diệp quốc chúng ta."
Thế tử Diệp Hầu đằng đằng sát khí nói: "Càn Hầu đâu?”
"Chỉ cần Càn Hầu chết, uy hiếp của Càn Quốc sẽ không lớn, đánh một trận với Càn Quốc, đây là một chuyện xấu, nhưng sau khi mất đi Càn Hầu thì Diệp Quốc chúng ta chưa hẳn không có khả năng chiến thắng."
“Chỉ cần đánh bại Càn quốc, chúng ta là có thể.”
Diệp Hầu hừ lạnh một tiếng, sau đó quát lớn nói: “Câm miệng.”
“Lấy yếu đánh mạnh, đây là đạo lý từ xưa đến nay, ngươi cho rằng hai nước tranh chấp, các nước chư hầu khác đều là người mù, người điếc, Bẩm quốc có thể ủng hộ Diệp quốc, đương nhiên cũng có thể ủng hộ Càn quốc.”
“Việc nhỏ thông minh, chuyện lớn hồ đồ.”
Sau khi Diệp Hầu mắng hai câu, im lặng một lúc sau mới mở miệng trả lời: "Ý tưởng ban đầu của ngươi cũng không tệ, đẩy việc cho Bẩm quốc, phương pháp phá cục tốt nhất kế tiếp chính là tiếp tục làm như vậy.”
“Lão cáo già Bẩm Hầu đó, Đậu Trường Sinh cũng không kém, chúng ta vẫn luôn xem thường Đậu Trường Sinh, cuối cùng không thể không tốn một cái giá không nhỏ, lúc này mới ổn định được Đậu Trường Sinh.”
“Chỉ cần nói động được Đậu Trường Sinh để cho hắn định tội danh cho Bẩm quốc thì chuyện này coi như viên mãn.”
Nghe xong Thế tử Diệp Hầu không hiểu hỏi: “Đậu Trường Sinh sẽ làm sao?”
Diệp Hầu nói: “Có.”
“Sau khi ăn thiệt thòi, ta xem lại tư liệu về Đậu Trường Sinh. Người này lòng dạ độc ác nhưng lòng tham không đáy, chỉ cần trả đủ tiền, Đậu Trường Sinh sẽ làm.”
“Dù sao chuyện vu oan hãm hại, Đậu Trường Sinh đã làm không chỉ một lần.”
“Nhất là thủ đoạn của hắn cao siêu, đến bây giờ cũng chưa có ai tìm ra chứng cứ, tra được chứng cứ thực tế.”
“Đậu Trường Sinh không phải người tốt lành gì, nhưng danh tiếng làm việc không tệ, về phương diện này mọi người đều khen ngợi.”
Đúng lúc này bên ngoài đại điện, tiếng bước chân vang lên.
Đã có người đi tới ở bên ngoài đại điện, mở miệng nói: “Hầu gia.”
“Bảy ngày sau Trần quốc công mở tiệc chiêu đãi Hầu gia và sứ giả các nước chư hầu, hiện giờ thiệp mời đã đưa tới.”
“Bên ngoài đang chờ, ngài có cho một lời chính xác, có tham gia hay không?”
Một lát sau giọng nói của Diệp Hầu từ trong đại điện truyền ra: “Trả lời với Trần quốc công, bản hầu sẽ đến đúng giờ.”
Bảy ngày sau, Vạn Tượng Lâu.
Trước cổng ngựa xe như nước, từng cỗ xe ngựa nối đuôi nhau như một con rồng dài, gây tắc nghẽn cả một con đường đi, tạo thành cảnh chen chúc.
Sứ giả Ly quốc vén màn che nhìn đường phố đông đúc phía trước, không thể không chủ động ra ngoài, giẫm lên lưng người hầu bước xuống ngựa, bắt đầu đi bộ về phía Vạn Tượng Lâu.
Hôm nay là ngày Trần quốc công mở tiệc chiêu đãi các nước chư hầu tứ phương. Vốn ban đầu chỉ có sứ giả của tám nước, nhưng sau khi tin tức truyền ra ngoài thì lập tức gây ra náo động, có thể nói là xôn xao khắp nơi, ai cũng không muốn qua quýt lần thịnh yến này.
Trong lúc nhất thời, sứ giả chư quốc nhao nhao đổ xô đuổi đến Diệp quốc, từ tám nước tăng lên đến mười tám nước. Trên cơ bản, các nước chư hầu Nhân tộc ở khu vực Đông Bắc ở Thiên Ngoại Thiên đều phái sứ giả đến.
Ngoài sứ giả của các nước chư hầu, còn có hào môn quý tộc, đại tông võ đạo, cường giả võ đạo, tất cả đều tề tựu lại một chỗ, tổng cộng không dưới trăm nhà.
Buổi yến hội này đã gây ra chấn động ở Thiên Ngoại Thiên.
Nếu không phải thời gian bảy ngày quá ngắn ngủi, nhiều khu vực khác căn bản không nhận được tin tức, hoặc là nhận được tin tức nhưng không kịp chạy tới, thì chỉ sợ là buổi thịnh hội này sẽ quy tụ gần một nửa các thế lực ở Thiên Ngoại Thiên.
Tuy Ly quốc cũng là một trong những nước chư hầu, là sứ giả của một nước, nhưng bây giờ sứ giả Ly quốc đến cả đãi ngộ được đánh xe ngựa thẳng đến cửa Vạn Tượng Lâu cũng không có, cho dù hắn thật sự là khách quý không thể nói.
Từng vị khách tới đều có thân phận phi phàm, sứ giả Ly quốc cũng không bất mãn với điều này, chút chí khí đó đã sớm bị mài mòn trong hết lần này đến lần khác đi sứ. Một nước yếu không có ngoại giao, lại là một nước nhỏ, thì phải có cách tồn tại phù hợp với nước nhỏ.
Sứ giả Ly quốc đi phía trước, theo sau là đám người hầu bưng lễ vật theo sát hắn. Hắn nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc trong đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bóng người bước xuống từ trên xe ngựa ở cửa Vạn Tượng Lâu.