Nhưng loại lời này Đậu Trường Sinh không nói ra miệng được, cũng không thể nói.
Yến hội đã bắt đầu nhưng cường giả tới quá nhiều, trong lòng Đậu Trường Sinh bối rối hoảng loạn, hắn biết rõ Diệp quốc bây giờ cũng đang sợ hãi, sau khi loại lực lượng này bộc phát, kể cả hai cái Diệp quốc cũng có thể san bằng.
Chỉ võ đạo nhất phẩm thôi đã có bốn vị, không tính Càn Hầu và Diệp Hầu thì còn lại hai vị, một vị xuất thân từ tán tu, một vị xuất thân từ đại tông võ đạo.
Tất cả đều là cường giả võ đạo hoạt động mạnh ở khu vực Đông Bắc, đồng thời cũng là những thủ lĩnh chống lại vạn tộc, nếu như gặp phải vạn tộc xâm phạm thì liên quân thành lập sẽ xuống núi ra tay tương trợ, đây là tình hình bên trong của Nhân tộc.
Khi Đậu Trường Sinh ngồi xuống, còn chưa kịp nói một câu khách sáo nào, Càn Hầu đã đứng dậy đi tới làm cho khung cảnh trò chuyện kín đáo, không ngừng xì xào bàn tán phía dưới lập tức im bặt.
Một bầu không khí áp lực bắt đầu liên tục lan rộng, hết người này đến người khác đều theo bản năng nhìn chằm chằm vào Càn Hầu.
Cái gì gọi là thu hút sự chú ý của vạn người, lúc này Càn Hầu chính là thu hút sự chú ý của vạn người.
Vẻ mặt Càn Hầu nghiêm nghị, ánh mắt ôn hòa nhìn mọi người dần dần trở nên sắc bén, cuối cùng nhìn về phía Diệp Hầu như một thanh kiếm sắc lộ ra sự bén nhọn. Sau năm ba nhịp thở, Càn Hầu dời ánh mắt nhìn sang Đậu Trường Sinh, trầm giọng nói: "Hôm nay công gia thiết yến thế này, chắc hẳn là đã điều ra rõ chuyện cái chết của tiểu nhi tử.”
"Mong công gia nói rõ, rốt cuộc là ai giết con ta.”
Hai câu này có thể gọi là kinh thiên động địa, không ai nghĩ rằng Càn Hầu sẽ đi thẳng vào vấn đề, không chút khách sáo cũng không có mà trực tiếp nói ra lời trong đáy lòng.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, dù sao lần này Trần quốc công là người chủ trì yến tiệc, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, làm khó dễ ở đây cũng chính là không cho Đậu Trường Sinh mặt mũi.
Không ai nghĩ rằng Càn Hầu sẽ cứng rắn như vậy, trực tiếp đẩy Trần quốc công sang phía đối diện.
Vu Nhân Long cũng không ngờ Càn Hầu sẽ nóng ruột không chờ đợi được như thế, vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải đến khi kết thúc yến hội, bây giờ Càn Hầu làm khó dễ, có vẻ như yến hội này không thể tiếp tục được nữa rồi. Vu Nhân Long đặt tách trà trên tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh.
Không chỉ có Vu Nhân Long mà sứ giả của các nước chư hầu khác, hoặc là những người tới từ hào môn quý tộc v.v đều đang nhìn về phía Đậu Trường Sinh. Bọn họ muốn nhận được câu trả lời từ Đậu Trường Sinh, đến cùng là để duy trì sự ổn định của Thiên Ngoại Thiên, từ đó vì lợi ích cá nhân làm việc trái pháp luật, hay là để bảo vệ công lý.
Nhưng bất kể nghiêng về Diệp quốc hay Càn quốc thì Đậu Trường Sinh đều phải chọn một bên, và kết quả cuối cùng đều sẽ ảnh hưởng đến Thiên Ngoại Thiên.
Đây cũng là mục đích chính của mọi người đến dự yến tiệc, nhưng có người vui vẻ nhìn cảnh này, đương nhiên cũng có người không cam lòng.
Thứ mà các nước chư hầu lớn theo đuổi chính là bố cục của Thiên Ngoại Thiên có thể thu được lợi ích hay không, nhưng một số cường giả tán tu tới nơi này cũng không phải là vì bố cục của Thiên Ngoại Thiên. Buổi yến hội này gây chấn động khắp Thiên Ngoại Thiên, thu hút sự chú ý của thiên hạ, bọn họ đích thân tham dự, trong đó không ít người đến chỉ là vì nêu cao tên tuổi của mình.
Dù không phải vì bản thân mình thì cũng là vì đệ tử đời sau của mình, suy nghĩ này của bọn họ cũng giống như đại tông võ đạo, tất cả các loại yêu cầu lúc này mới làm cho yến hội trở nên oanh động.
Có người cầu danh, có người cầu lợi.
Trong buổi yến hội này, lẽ ra tất cả các bên đều có thể đạt được lợi ích, nhưng bởi vì lời nói của Càn Hầu mà bình luận về cơ sở liên kết đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Không ít người nhìn Càn Hầu với vẻ không hài lòng, nhưng lại không nói một lời, bởi vì Càn Hầu sở hữu địa vị đủ cao, thực lực đủ mạnh để có thể nói không với những quy tắc bất thành văn, hắn cũng không cần quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ.
Áp lực đều dồn về phía Đậu Trường Sinh, Đậu Trường Sinh bình tĩnh nhìn Diệp Hầu, cũng không hư tình giả ý mà nói thẳng vào vấn đề: "Hôm nay mời chư vị tới đây, tổng cộng có ba việc lớn.”
"Việc thứ nhất là mời Càn Hầu tuyên thệ.”
"Việc thứ hai là công bố kẻ giết người.”
"Việc thứ ba là giải quyết dư luận.”
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía Càn Hầu, vị này vừa lên đã trực tiếp bức cung, cũng không khớp với kế hoạch, quả nhiên có tâm tư khác, không phải là con rối tuỳ ngươi nắn bóp. Đậu Trường Sinh không khỏi nhấn mạnh: "Mời Càn Hầu tuyên thệ.”