Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 871 - Chương 871. Tại Sao Ép Ta Thả Kim Đậu?

Chương 871. Tại sao ép ta thả Kim Đậu? Chương 871. Tại sao ép ta thả Kim Đậu?

Vạn Tượng Lâu.

Không khí ngột ngạt bao trùm khắp nơi.

Lúc này tiếng hít thở dường như biến mất, tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt nhìn chăm chú vào vị trí trên đầu của hai người.

Ánh mắt Đậu Trường Sinh sáng ngời đang nhìn nhau với Càn Hầu, tầm mắt hai bên va chạm nhau giống như hai thanh kiếm sắc bén, cọ xát lóe lên tia lửa sáng rực.

Hai bên không ai chịu yếu thế, cứ giằng co với nhau như vậy.

Một bữa tiệc Hồng Môn Yến được chuẩn bị kỹ càng lại gặp sự cố ngay từ lúc bắt đầu.

Tiết tấu bình thường của yến tiệc là khách sáo chào nhau một lượt, sau khi trao đổi công việc là lúc mấy thanh niên đồng lứa đấu võ góp vui, tiếp đó là các bậc tiền bối cho lời bình. Sau màn chào ngươi, chào ta, chào mọi người, kế tiếp mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.

Do Càn Hầu tuyên bố Càn quốc sẽ không bao giờ dấy binh trong tương lai, lập lời thề với sứ giả của tất cả các nước chư hầu.

Sự việc đã đi đến bước này, công tác chuẩn bị mới được coi như hoàn thành, củng cố cách cục của Thiên Ngoại Thiên thì Đậu Trường Sinh mới có thể làm khó dễ Diệp Hầu được.

Nhưng giờ phút này yến tiệc còn chưa thực sự bắt đầu, Càn Hầu đã mở đầu công kích, mục tiêu của hắn không phải là Diệp Hầu, mà là trực tiếp tìm đến Đậu Trường Sinh bức cung.

Tiết tấu đột ngột bị phá vỡ khiến tình thế trở nên không lường trước được.

Càn Hầu không lập giao ước, điều đó có nghĩa là Càn quốc có lòng muốn khởi binh. Tất cả các hành động của đối phương trong khoảng thời gian này, đều tỏ ra yếu thế để lừa gạt Đậu Trường Sinh.

Trong lòng Đậu Trường Sinh căm tức khó chịu với hành động đột ngột bức cung của Càn Hầu, hắn hoàn toàn không nghĩ tới cái giá phải trả, chỉ quan tâm tới lợi ích đạt được.

Đây là thấy hắn leo lên lưng hổ khó xuống, nên hắn lợi dụng hoàn cảnh để uy hiếp.

Vì trận Hồng Môn Yến hôm nay, Đậu Trường Sinh đã không ngừng làm vài chuyện mờ ám, cho dù có sự trợ giúp của rắn địa phương tộc Vương thị, nhưng cũng không thể che giấu quá lâu, nói cho cùng nơi này là Diệp Quốc là của Diệp thị.

Sớm muộn gì Diệp Hầu cũng sẽ nhìn ra manh mối, cho nên hôm nay là thời cơ tốt nhất, nếu bỏ lỡ ngày này, nhất định không có khả năng động vào Diệp Hầu lần nào nữa.

Chính vì điều này, cho nên khi đối mặt với sự thay đổi của Càn Hầu khi lâm trận, phải tính toán cách mang lại lợi ích lớn nhất cho bản thân.

Bị Càn Hầu chèn ép, Đậu Trường Sinh lập tức trở nên bị động, tất nhiên từ bỏ là không thể từ bỏ, chẳng những không thể lay chuyển được Diệp Hầu, nếu hôm nay từ bỏ đồng minh thì tương lai có thể sẽ bị bán đứng, nhất định sẽ bị Diệp Hầu thanh trừng.

Nhưng nếu lựa chọn động thủ, như vậy càng để cho Càn Hầu đạt được mục đích, đây hoàn toàn là mưu tính ăn tươi nuốt sống hắn.

Không phải là người một nhà, thực sự không đáng tin cậy.

Cũng là do bản thân bất cẩn, không ngờ Càn Hầu luôn kính cẩn phục tùng, vào thời khắc mấu chốt quay lại cắn ngược hắn một cái.

Trong chớp mắt, đủ loại suy nghĩ hiện lên ở trong đầu.

Sau khi im lặng ước chừng mười nhịp thở, Càn Hầu vẫn như cũ không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm Đậu Trường Sinh, giống như sẽ vĩnh viễn im lặng. Đậu Trường Sinh hỏi một đằng y sẽ trả lời một nẻo, căn bản sẽ không trực tiếp trả lời những vấn đề không liên quan.

Ván này.

Đậu Trường Sinh bối rối rơi vào trong mơ hồ.

Bây giờ phóng lao thì phải theo lao, cho dù là thuận theo Càn Hầu thì cũng vô cùng mất mặt. Dù nhóm sứ giả của các nước chư hầu này không biết chân tướng, nhưng thiên hạ không có bức tường nào là không thể lọt gió, sau khi sự việc xảy ra bọn họ nhất định sẽ hiểu được.

Uy nghiêm của triều đình vứt ở đâu?

Đậu Trường Sinh híp mắt nhìn sắc mặt Càn Hầu không chút thay đổi gì, lóe lên vô số ý nghĩ, cuối cùng sau khi vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra được biện pháp khả thi.

Lúc này đang diễn ra một cuộc đấu tranh kịch liệt, có thể nói là vô cùng phức tạp.

Trước cục diện hiện tại, tất nhiên Đậu Trường Sinh không có lựa chọn nào khác, nhưng không phải Đậu Trường Sinh không có cách nào phá vỡ, mà là muốn hành động kịch liệt một chút, tránh liên lụy đến những người vô tội.

“Mời công gia nói rõ, suy cho cùng là ai đã giết con của ta?”

Càn Hầu mở miệng lặp lại câu trên một lần nữa, giọng điệu từ đầu đến cuối không chút thay đổi, nghe đến đây ngọn lửa bị đè nén trong lòng Đậu Trường Sinh xẹt một cái lập tức cháy bừng lên.

Câu nói này đã hoàn toàn phá vỡ phòng ngự, giọng điệu không biến hóa này, chắc chắn là muốn cắn chặt lấy mình không bỏ rồi.

Mặc dù Đậu Trường Sinh đối mặt với lời thổi phồng của thiên hạ, đều cho rằng là hiểu lầm về bản thân, cũng cho rằng mình không lợi hại như vậy. Nhưng đồn thổi nhiều, trong lòng cũng rõ ràng, nhưng dù sao con người cũng có thất tình lục dục, cũng có chỗ say mê.

Bình Luận (0)
Comment