Đậu Trường Sinh hắn hô mưa gọi gió, cho dù là Thần Ma cũng không phải chưa từng thấy qua. Thậm chí Thái Tổ Đại Hạ Tự Vô Mệnh còn xưng huynh gọi đệ với mình. Thế mà hôm nay lại bị người khác bức bách như thế này, Đậu Trường Sinh không còn mặt mũi gì.
Đặc biệt là loại điều kiện lâm trận này, giống hệt như việc thành hôn không xuống xe mà đòi sính lễ, Đậu Trường Sinh thật sự chịu không nổi cục tức này. Vốn có thể khắc chế một chút, dù sao thả Kim Đậu ra, tuy rằng có thể giải quyết nguy cơ trước mắt, nhưng hậu quả để lại cũng không nhỏ.
Hành động của Kim Đậu tàn khốc, không phù hợp với tam quan của Đậu Trường Sinh, từ trước đến nay chưa bao giờ được Đậu Trường Sinh ưa thích. Nhưng vì lời nói của Càn Hầu, hoàn toàn trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Con ngươi Đậu Trường Sinh lập lòe ánh sáng, trong bất tri bất giác, sợi tơ màu vàng đã từ từ chậm rãi hiện ra, trong một nhịp thở đồng tử cũng đã một mảng màu vàng óng ánh, một đôi mắt màu vàng như thần thánh cổ xưa, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Sau một khắc kim quang dày đặc tiêu tán, thu hoàn toàn vào phía trong, chỉ có đồng tử biến thành màu vàng, tất cả những thứ khác như chưa từng xảy ra biến hóa gì cả.
Đậu Trường Sinh chậm rãi nở nụ cười tươi, áp lực trong bầu không khí tan biến, sau khi lộ ra nụ cười phúc hậu và vô hại, Đậu Trường Sinh nhã nhặn nói: “Nên vậy.”
“Lần này, ta được triều đình phái đến Thiên Ngoại Thiên, chính là để điều tra cái chết của Thế tử.”
“Hầu gia là khổ chủ, muốn biết về cái chết của Thế tử là điều hợp lý, cho dù bây giờ có Thần Ma ở đây thì cũng không thể ngăn cản một vị phụ thân thương nhớ con trai mình được.”
Vẻ thất vọng hiện lên trong từng ánh mắt của họ.
Không ít người trong số bọn họ cố gắng che giấu sắc mặt, một câu nói này của Đậu Trường Sinh có nghĩa là đã thua, giằng co với Càn Hầu đã bị thất bại thảm hại.
Đậu Trường Sinh mở miệng nhận thua có ý nghĩa đại biểu vô cùng lớn, bởi vì không chỉ riêng việc không thể ép buộc Càn Hầu hiệp ước đồng minh, mà còn có nghĩa là uy danh của triều đình đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ với hai câu nói đơn giản, bầu không khí trong bữa tiệc đã hoàn toàn khác.
Trước một khắc Đậu Trường Sinh đại diện cho triều đình ở Nhân cảnh đến đây, làm người người kính sợ. Nhưng vào lúc này, ngay cả một nước chư hầu ở bên ngoài cũng có thể chèn ép Đậu Trường Sinh phải cúi đầu, vậy triều đình như thế này còn có cái gì để kính sợ, lập tức sợ hãi đối với Nhân cảnh cũng không khỏi tiêu tán ba phần.
Bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán to nhỏ, không ít người còn trao đổi với nhau, mặc dù giọng nói không rõ, nhưng thính lực của võ giả tất nhiên không yếu, cho nên có thể nghe thấy.
Bọn họ hoàn toàn có thể truyền âm, nhưng rất nhiều người đều trực tiếp mở miệng nói, trong đó cũng biểu đạt ý tứ rõ ràng không thể nghi ngờ. Hiện giờ chỉ có là hơi làm càn một chút, nếu kế tiếp Đậu Trường Sinh lại lui bước, như vậy bọn họ cũng sẽ không còn kiêng nể gì nữa.
Cả màn này Đậu Trường Sinh đều nhìn thấy, nụ cười càng thêm xán lạn hơn, đợi sau ba năm nhịp thở, lúc này hắn mới nhẹ giọng nói: “Có một số việc không nên nói trong yến tiệc, sẽ quấy rầy nhã hứng của các vị. Chỉ là do Hầu gia quá yêu thương con trai mình, muốn sớm biết được chân tướng.”
“Cái này ta cũng có thể hiểu được, cho nên hôm nay nhờ chư vị có mặt ở đây làm nhân chứng cho ta.”
Tạm dừng một hai giây, Đậu Trường Sinh bắt đầu truyền mệnh lệnh xuống: “Xin mời chư vị dời bước, cùng nhau đi đến nơi xảy ra án mạng. Ta sẽ đích thân giải thích, việc này cần có người nhập vai trải nghiệm chuyện đã xảy ra lúc đó.”
“Được.”
Mọi người không chút do dự, lần lượt lên tiếng đáp lại. Án lớn này đã tác động đến bố cục của Thiên Ngoại Thiên, không biết bao nhiêu người cả đêm không ngủ được, bây giờ rốt cuộc cũng có kết quả rồi, mỗi một người đều muốn biết câu trả lời.
“Chư vị đi trước một bước, ta cần chuẩn bị vài thứ có thể sẽ đến trễ một chút, mong chư vị thứ lỗi.”
Đậu Trường Sinh nói lời xin lỗi, nhìn bóng lưng mọi người rời khỏi Vạn Tượng Lâu, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích. Trần thần bộ và Đông Phương thần bộ nhanh chóng đi tới, Trần thần bộ mở lời trước: “Đại nhân.”
“Hành động lần này của Càn Hầu là thất tín bội nghĩa, kế tiếp nên làm như thế nào?”
“Hay ngài muốn báo thù Càn Hầu?”
Đậu Trường Sinh chậm rãi nâng bàn tay lên hơi đong đưa vài cái, chậm rãi nói:
“Các ngươi đến hiện trường đi, lát nữa ta tới sau.”
“Tuân lệnh.”
Mặc dù trong lòng Trần thần bộ và Đông Phương thần bộ trăm mối ngổn ngang nhưng họ vẫn tuân theo mệnh lệnh rời đi.
Trong nháy mắt, sự náo nhiệt của Vạn Tượng Lâu hoàn toàn bị không khí yên tĩnh bao trùm. Đậu Trường Sinh liếc nhìn Vạn Tượng Lâu trống không, giơ tay lên kích hoạt 【 Vô Tướng Chi Phong 】, khắp bốn phương trời đất đều chậm lại, nghênh đón làn gió nhẹ đang từ từ thổi tới.