Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 873 - Chương 873. Tại Sao Ép Ta Thả Kim Đậu? 3

Chương 873. Tại sao ép ta thả Kim Đậu? 3 Chương 873. Tại sao ép ta thả Kim Đậu? 3

Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn tại chỗ, sắp xếp lại tình huống án mạng, cố tình tạo ra đoạn thời gian này, chủ yếu là muốn sắp xếp lại tất cả mọi chuyện từ đâu đến cuối một lần nữa. Kim Đậu là người cũng không phải là thần, không phải tất cả mọi chuyện nghĩ đều có thể hiểu hết được, cũng cần có thời gian để suy nghĩ.

Dưới 【 Vô Tướng Chi Phong】 , tư duy vô cùng sinh động, như thể thời gian đã kéo dài rất lâu.

Mười lăm phút sau.

Khóe miệng Đậu Trường Sinh vẽ lên một vòng cung, hắn thong thả đứng dậy và chậm rãi đi về nơi xảy ra án mạng.

Bước ra khỏi Vạn Tượng Lâu, sau khi từ chối xe ngựa, Đậu Trường Sinh giống như đang du ngoạn, đi đi ngừng ngừng không ngừng thưởng thức chiêm ngưỡng phong cảnh của Thiên Ngoại Thiên, đồng thời từng bước hoàn thiện kế hoạch. Chờ đến khi Đậu Trường Sinh đi đến hiện trường xảy ra vụ án, kế hoạch rác rưởi được lập ra lúc ban đầu, đã được tối ưu hóa thành phiên bản 7.0. Đây không phải không thể tiếp tục nâng cấp đổi mới thêm nữa, mà là thời gian còn lại của bản thân quá ngắn.

Hơn nữa cần phải phân bổ không ít tinh lực để suy xét tình huống án mạng, cho nên kế hoạch hành động được đặt ra tạm thời miễn cưỡng chỉ tối ưu tới bước này. Đáng tiếc con hàng kia không cho bản thân mình thêm vài ngày, nếu không lợi ích thu được từ kế hoạch này sao có thể ít như vậy, bây giờ miễn cưỡng cũng chỉ nhìn được thôi.

Hiện trường phát hiện vụ án đã chật kín người, mấy trăm người cũng không tính là nhiều lắm, nhưng tụ tập lại ở một chỗ cũng không ít, còn có một ít binh sĩ, thoạt nhìn giống một đám đông dày đặc rậm rạp.

“Trần Quốc công đến rồi.”

Ngay sau khi nhìn thấy Đậu Trường Sinh từ xa, lập tức có người hô to, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào Đậu Trường Sinh. Sau khi Đậu Trường Sinh đến, đám đông tự động tách ra nhường thành một con đường.

Đậu Trường Sinh đi đến hiện trường vụ án, liếc mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đều tự giác tránh xa hiện trường phá án. Hiểu rõ trong lòng bọn họ rất quan tâm đến tiến triển của vụ án, nhưng tuyệt đối không ai muốn tham dự vào bên trong.

Loại án lớn quan trọng như vậy, không ai tình nguyện nhúng tay vào, nếu như hạ tam phẩm còn có đầu óc không tỉnh táo, thỉnh thoảng trung tam phẩm cũng có một ít, nhưng loại người ở cấp thượng tam phẩm càng ít hơn nữa, mà có thể phái đi làm sứ giả và đại diện thì càng là không có một ai.

Nếu khoảng cách quá gần, thậm chí một số thứ bị di chuyển, bị vu hại vì tiêu hủy chứng cứ. Ngay cả khi chuyện như vậy xảy ra, cho dù có thể giải thích rõ ràng, thì đến cuối cùng vẫn là mất nhiều hơn được, còn không bằng ngăn chặn loại khả năng này ngay từ đầu.

“Công gia.”

“Diệp Quốc chúng ta vô tội. Xin Công gia trả lại công bằng cho Diệp Quốc chúng ta trước mặt tất cả sứ giả các nước chư hầu.”

Diệp Hầu vẫn luôn giữ im lặng suốt thời gian qua, cuối cùng cũng không thể im lặng đứng ở hiện trường vụ án nữa, chủ động lên tiếng.

Hơn nữa vừa mở miệng đã gọi hai chữ “Công gia”, một loạt hành động của Càn Hầu cũng tạo áp lực không nhỏ lên Diệp Hầu. Đậu Trường Sinh khẽ gật đầu với Diệp Hầu, bình thản mở miệng nói: “Chân tướng của vụ án này, không phải điều ta có thể ăn nói lung tung, mọi thứ đều phải dựa vào bằng chứng.”

“Sẽ không để người tốt chịu oan, cũng không buông tha cho kẻ xấu.”

Đậu Trường Sinh nói với Càn Hầu: “Thế tử đã cbỏ mình, lẽ ra ta không nên quấy rầy làm Thế tử ở dưới đất cũng không thể an lòng. Nhưng hôm nay có mặt chư vị ở đây, cần phải mời Thế tử đến, cho nên đắc tội rồi.”

Sau khi Đậu Trường Sinh nói xong, căn bản không cho Càn Hầu cơ hội đồng ý hay từ chối, trực tiếp nói với Đông Phương thần bộ : “Đem Thế tử tới đây.”

“Tuân lệnh.”

Không lâu sau, thi thể Thế tử Càn Hầu đã được chuyển đến.

Nhìn thi thể Thế tử Càn Hầu được phủ một lớp vải trắng, tiếng nói chuyện bốn phía dần dần biến mất, dường như tiếng vo ve ong ong của ruồi bọ cũng lập tức không còn.

Đậu Trường Sinh nhìn Càn Hầu, hắn tiến lên phía trước đứng bên cạnh Thế tử Càn Hầu, nước mắt từ hốc mắt trào ra, từng giọt thay nhau lăn dài xuống gò má, trong nháy mắt đã thấm ướt vạt áo trước.

Càn Hầu nước mắt giàn giụa, toàn thân run rẩy, lúc này trong lòng nhuốm màu bi thương không tên. Vươn bàn tay run rẩy nắm lấy góc áo của Thế tử Càn Hầu kiềm chế đau khổ, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng đủ để ai cũng có thể nhìn ra được đau khổ của Càn Hầu.

Trong nháy mắt, một luồng hơi thở bi thương bắt đầu bao trùm khắp nơi. Mặc dù một số sứ giả nước chư hầu cũng vui lòng nhìn thấy cảnh này, nhưng cũng không tránh khỏi trong lòng dâng lên cảm giác đau thương.

Không chuyện gì trong thiên hạ đau khổ hơn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Hiện tại Càn Hầu đang trải qua nỗi đau mất con, đó là chuyện đau đớn nhất. Hơn nữa Thế tử Càn Hầu còn là người thừa kế của Càn quốc, là đứa con ưu tú nhất của Càn Hầu, là thiên kiêu đứng trong Nhân Bảng của vạn tộc.

Bình Luận (0)
Comment