Đối với Càn Hầu mà nói, đây không chỉ mất đi một đứa con trai mà còn mất đi người thừa kế kiệt xuất nhất, Càn quốc mất đi tương lai.
Mọi người nhìn chăm chú vào cảnh này, nhưng không có ai chủ động mở miệng quấy rầy Càn Hầu, để cho Càn Hầu một chút thời gian. Dù sao lần này là nâng xác người chết đến đây, gây nên tổn thương không nhỏ đối với Càn Hầu.
Một số người đến từ Càn quốc nhìn Diệp Hầu bằng ánh mắt tức giận và căm thù. Nếu không phải Diệp Hầu năm lần bảy lượt khăng khăng làm rõ, thì Thế tử Càn Hầu đã được nhập quan chôn cất từ lâu, sẽ không xảy ra cảnh này.
Bọn họ hận Diệp Hầu thấu xương, không chỉ riêng việc giết chết Thế tử mà còn ngăn cản việc hạ táng Thế Tử. Chờ sau khi chân tướng được công bố, nhất định phải tiêu diệt Diệp quốc báo thù rửa hận cho Thế tử.
Người của Càn quốc đều có chung kẻ địch, đằng đằng sát khí, những người chứng kiến khác cũng cảm thấy xúc động trong lòng, mỗi người đều sinh ra cảm giác đồng cảm với Càn Hầu.
Đậu Trường Sinh tiến lên hai bước đi tới bên cạnh Càn Hầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai Càn Hầu, lên tiếng an ủi: “Làm khó cho ngươi rồi.”
“Thân là chủ của một quốc, thân phận cao quý, khóc lên rất khó coi.”
“Vốn dĩ ta vẫn luôn hết sức nhẫn nại không muốn nói đến.”
“Nhưng ngươi một hai cứ ép ta?”
“Tại sao không thành thật ngoan ngoãn nghe lời? Ta đây không thể không nói thật một câu.”
“Loại kỹ xảo diễn xuất này của ngươi quá giả, không có chút thật lòng nào, ta liếc mắt một cái lập tức có thể nhìn thấu ngươi.”
“Mèo khóc chuột giả từ bi.”
“Con trai của ngươi còn chưa chết, ngươi đang khóc ai đó?”
“Không có khả năng.”
“Người chết này không có khả năng không phải là Thế tử Càn Hầu.”
“Chuyện lớn như vậy, làm sao có thể giả được?”
.......
Trên đường phố yên tĩnh, đột nhiên truyền ra tiếng nói liên tiếp phản bác vang lên, một ít sứ giả chư hầu, tiếng nói của bọn họ đặc biệt vang dội, không chút do dự phản bác, giống như toàn bộ bọn họ đến từ Càn quốc, là người thủ hộ trung thành nhất của Càn Hầu.
Nếu người chết không phải là Thế tử Càn Hầu, như vậy biểu thị Càn Quốc không mất đi người thừa kế kiệt xuất nhất, tương lai Càn Quốc sẽ càng cường đại hơn, quả thực là không thể chiến thắng.
So sánh đơn giản như thế một chút, nhưng nếu Thế tử Càn Hầu đã chết thì lợi ích của bọn họ vẫn là tốt nhất.
Sau vài câu nói đơn giản của Đậu Trường Sinh, có thể nói là khiến cho bầu không khí một mảnh xôn xao, lộ ra trạng thái loạn xị bát nháo, đối với kết quả này, bọn họ căn bản không thể tiếp nhận được.
Sứ giả các nước chư hầu không thể tiếp nhận, Càn Hầu cũng không thể tiếp nhận, lúc này một bàn tay nắm chặt vải trắng phía trên thi thể, che giấu cánh tay dưới ống tay áo, làm nổi bật mạch máu, khuôn mặt hiện ra gân xanh, Càn Hầu giống như một con sư tử nổi giận.
Một cỗ tức giận như thực chất đang không ngừng sôi trào, áp lực mang đến giống như núi cao rơi xuống, đang lấy Càn Hầu làm trung tâm, bắt đầu hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra.
Một đôi con ngươi đã trải rộng tơ máu, như là một đôi huyết đồng sáng ngời nhìn chằm chằm vào Đậu Trường Sinh, ẩn chứa hung lệ cùng ý chí cuồng nộ, không ngừng đánh sâu vào Đậu Trường Sinh, Càn Hầu nghiến răng nghiến lợi phun ra thanh âm khàn khàn tương đối giống như ác quỷ.
“Người chết có phải là con của ta hay không, chẳng lẽ người làm cha như ta còn có thể nhận sai sao?”
Theo một câu này của Càn Hầu nói ra, lập tức đưa tới phản ứng dây chuyền, không ít người bắt đầu phụ họa nói: "Càn Hầu nói không sai."
“Biết con không ai bằng cha.”
“Có phải là nhi tử thân sinh của mình hay không, nếu Càn Hầu không rõ ràng thì ai có thể rõ ràng chứ.”
Sứ giả Ly quốc theo bản năng đồng ý một câu, nhưng bỗng nhiên phản ứng lại, triệt để nhớ lại, mặc dù trong lòng cho rằng Thế tử Càn Hầu đã chết, như vậy đối với rất nhiều nước chư hầu bọn họ là tốt nhất, Càn quốc mất đi người thừa kế chính là lão hổ không có nanh vuốt, đã không còn tính công kích.
Nhưng nếu Thế tử Càn Hầu không chết mà chỉ là che giấu đi, như thế thì tính nguy hại càng lớn, cho nên Thế tử Càn Hầu chết, bọn họ muốn là chết thật mà không phải chết giả.
Sứ giả Ly quốc sau khi nghĩ lại, lời nói không khỏi chuyển sang tầng ý vị khác, nói: "Càn Hầu nói không sai, nhưng công gia có can đảm nói như vậy, ta tin tưởng lời nói ngài cũng sẽ không phải loại một mặt, khẳng định có chứng cứ."
“Là thật hay giả thì nhìn chứng cứ sẽ biết.”
“Không sai, mời công gia đưa ra chứng cứ.”
Rất nhiều sứ giả chư hầu bắt đầu nhao nhao mở miệng.
Ánh mắt từng vị nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh giống như là nhìn một vị chúa cứu thế.
Đôi mắt Càn Hầu huyết hồng một mảnh, lúc này thần sắc kích động dữ tợn, hận không thể một ngụm nuốt Đậu Trường Sinh, toàn thân tràn ngập khí tức mạnh mẽ, hiển lộ ra khí thế võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm giống như thần như ma.