"Chỉ cần phân thi thể này ra, đương nhiên là có thể bắt đầu phân biệt được võ học hắn học được khi còn sống, thiên kiêu có thể đứng trên Nhân Bảng vạn tộc, một thân võ học của Thế tử tất nhiên sẽ không tầm thường, mà Thế tử giả này so sánh với hắn quả thực là một trời một vực."
"Muốn phân biệt, thực ra cũng không phải việc gì khó."
Ánh mắt Đậu Trường Sinh bình đạm, nhưng trong bóng tối lại hoàn toàn nhìn chăm chú vào Càn Hầu, không buông tha bất kỳ một biến hóa nào của Càn Hầu, sắc mặt Càn Hầu biến hóa rất nhỏ nhưng lại bị Đậu Trường Sinh để ý thấy, tất nhiên hắn đã biết lời mình nói là thật.
Thế tử của Càn Hầu thật sự là một người khác, người chết trước mắt chỉ là hàng giả, bình thường chủ yếu là thể hiện cảm giác tồn tại của Thế tử Càn Hầu.
Càn Hầu cau mày thật chặt, chăm chú nhìn Đậu Trường Sinh trước mặt, không giống, thật sự không giống.
So với lần đầu tiên gặp mặt, người trước mặt này thật sự quá khó chơi, cũng quá khôn khéo, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu tất cả, tựa hồ còn có thuật đọc tâm, bất kỳ suy nghĩ nào của mình đều có thể bị hắn nhìn thấu.
Trước đó vài ngày nhìn thấy Đậu Trường Sinh, hắn còn cho Càn Hầu một loại cảm giác vô danh, hoàn toàn là công tử bột mờ nhạt, bên ngoài sáng sủa bên trong bại hoại, nhưng Đậu Trường Sinh trước mặt bộc lộ ra nũi nhọn tài năng, đây mới là Thiên Sát Cô Tinh mà Thiên Cơ Báo tôn sùng.
So sánh với trước đó, quả thực chính là hai người khác nhau, tất nhiên Càn Hầu sẽ không cho rằng hắn là giả, cho nên nguyên nhân tạo thành kết quả này rất đơn giản, đó chính là Đậu Trường Sinh đang ngụy trang.
Điều này cũng cho ra một kết luận, Đậu Trường Sinh ngụy trang đến vô cùng hoàn hảo, có thể nói là hoàn mỹ không tỳ vết, không thể tìm ra bất kỳ lỗ hổng nào.
Dễ dàng lừa gạt hắn.
Lúc này nghĩ lại, hắn thật sự thấy mình quá buồn cười.
Lần này trước khi đến Diệp quốc, vốn đã quan sát tất cả tư liệu về Đậu Trường Sinh, cũng đã cho rằng Đậu Trường Sinh là một kẻ tàn nhẫn, là một nhân vật vô cùng lợi hại, trong lòng đã tự nói với mình phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Nhưng sau khi tới Diệp quốc, vẫn là không cẩn thận gặp Đậu Trường Sinh, dựa vào bộ dáng bình tĩnh ngu xuẩn, không hề có tâm cơ kia của Đậu Trường Sinh, có thể nói đã dễ dàng bị hắn lừa gạt, bị bản thân hắn nịnh nọt lừa gạt.
Nhưng khi nào thì sinh ra lòng tin, cho rằng Đậu Trường Sinh là công tử bột mờ nhạt, đã bị hắn tùy ý uốn nắn.
Buồn cười.
Thật sự là buồn cười.
Trong lòng Càn Hầu châm chọc bản thân mình một câu, hiện giờ xem ra diễn xuất của Đậu Trường Sinh hoàn toàn đã cao hơn một bậc, khống chế chính hắn, còn xoay quanh lừa hắn.
Điều này khiến hắn nhớ tới câu nói kia: "Khi ngươi cho rằng nói chuyện phiếm thoải mái, ngươi đã khống chế được đối phương thì thật ra đẳng cấp đối phương lại cao hơn ngươi nhiều, xuất hiện kết quả này chính là do đối phương cố ý xây dựng ra."
Đậu Trường Sinh thật sự lợi hại.
Trong lòng Càn Hầu khen ngợi một câu.
Một câu này cũng không thể bởi vì đối phương là kẻ địch mà trực tiếp nói xấu vu oan đối phương.
Sau khi im lặng một chút, Càn Hầu mở miệng nói trước: "Quốc công lợi hại."
"Không sai."
"Người chết chính là nhi tử riêng của bản hầu, là người sinh cùng năm với Thế tử, cũng bởi vì trùng hợp nên mới được bản hầu vẫn coi như là thế thân của Thế tử mà bồi dưỡng, để ngăn cản tai họa cho Thế tử chưa trưởng thành."
"Vốn tưởng rằng hành động này chính là vô dụng, nhưng không ngờ mắt thấy Thế tử sắp đột phá tới thượng tam phẩm lại bị người ta giết chết."
Càn Hầu chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn đông đảo sứ giả nước chư hầu nói: "Tuy rằng người chết không phải Thế tử nhưng dù sao cũng là nhi tử của bản hầu."
"Lần này bản hầu đúng là có một chút tính toán, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, bản hầu sẽ không cố ý giết chết hắn, lần này đi sứ Diệp Quốc cũng đã phái võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm thân cận bảo vệ, trừ phi là võ đạo nhất phẩm ra tay, nếu không tuyệt đối không thể xảy ra việc gì."
"Bản hầu ở đây có thể tuyên thệ với chư quốc, tất cả đều là sự thật, nếu bản hầu thật sự có tư tâm, cố ý nói dối lừa gạt mọi người, như vậy sẽ bị trời phạt thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế."
Cuối cùng Càn Hầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh, chủ động nói: "Kính xin Quốc công nói ra thủ phạm thật sự, tìm ra thủ phạm sát hại con của ta."
"Chỉ cần có thể báo thù giúp con của ta, bản hầu có thể lập lời thề, chỉ cần không chủ động tấn công Càn quốc, bản hầu nguyện ý cả đời duy trì Thiên Ngoại Thiên hòa bình, tuyệt đối không dấy binh."
Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Quanh đi quẩn lại, tất cả đều trở về, lại là chuyện hung thủ."