Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 880 - Chương 880. Đậu Trường Sinh Thật Đáng Sợ. 3

Chương 880. Đậu Trường Sinh thật đáng sợ. 3 Chương 880. Đậu Trường Sinh thật đáng sợ. 3

"Nếu không phải Hầu gia có nhiều suy nghĩ lung tung như vậy, hiện giờ mọi chuyện đã sớm kết thúc."

"Bây giờ muốn bắt đầu lại từ đầu thì thật sự đã không thể."

"Hầu gia cũng không còn trẻ nữa, phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình chứ, sao có thể một câu đã có thể xóa bỏ được mọi chuyện, coi như chưa từng xảy ra được."

Đậu Trường Sinh nghe được ẩn ý trong lời nói của Càn Hầu, đây là muốn trước tiên tiếp tục liên thủ bắt được Diệp Hầu, giống như kế hoạch ban đầu vậy.

Nhưng Đậu Trường Sinh đã trả giá chuẩn bị nhiều như vậy, sao có thể bị động làm ra lựa chọn, hắn cũng không phải trẻ con ba tuổi, là một người trưởng thành, hắn đương nhiên muốn lựa chọn tất cả.

Càn Hầu cau mày thật chặt, lựa chọn này của Đậu Trường Sinh thật khiến người ta kinh ngạc, hắn lấy đâu ra dũng khí cho rằng có thể bắt được mình, trừ phi là buông tha Diệp Hầu, nhưng điều này rất không khả quan, những đồng minh khác nói bán liền bán, vậy tương lai hắn còn có thể lăn lộn tiếp ở đâu chứ.

Thấy Đậu Trường Sinh không buông tha cho mình, tất nhiên Càn Hầu cũng sẽ không đưa tay chịu trói, mở miệng nói với Diệp Hầu: "Trần quốc công muốn bình định phản chính, diệt trừ một mạch các ngươi, đẩy hậu duệ Diệp Hầu đời thứ hai lên thượng vị."

"Ha ha."

Thế tử Diệp Hầu cười lạnh, khinh thường nói: "Chuyện cho tới bây giờ, Càn Hầu ngươi vẫn còn không quên châm ngòi ly gián."

"Nhận thua khó như vậy sao?"

"Chỉ có những người thật ngu ngốc mới lại đi tin những lời kẻ thù nói."

"Chỉ có những người thật ngu ngốc mới lại đi tin những lời kẻ thù nói."

Càn Hầu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một ngụm máu chó muốn trực tiếp phun ra, làm sao con hàng này lại có thể nói loại lời nói này ở trước mặt mọi người được?

Vốn đối với Thế tử Diệp Hầu, bình thường Càn Hầu cho rằng đối phương ngu xuẩn một chút cũng tốt, như vậy tương lai Diệp Quốc cũng không còn là uy hiếp, nhưng lúc này hắn thật sự không muốn đối phương ngu xuẩn chút nào.

Huyết áp bắt đầu không ngừng tăng vọt, cứng rắn khiến cho Càn Hầu tức quá hoá cười.

Nhìn Càn Hầu cười ha hả, Thế tử Diệp Hầu càng thêm khinh thường nói: "Càn Hầu, ngươi chủ động vứt bỏ con nối dõi, để cho hắn chết ở Diệp quốc, tranh thủ mượn đồng tình từ nước chư hầu tứ phương, cuối cùng thừa cơ gây khó dễ cho Diệp quốc ta."

“Nhận tội đi.”

Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu, mở miệng sửa lại lời nói của hắn: "Mặc dù Càn Hầu tâm tư khó lường nhưng còn chưa có xấu như vậy, cái chết của vị Thế tử giả trước mặt này cũng không phải Càn Hầu cố ý làm, mà là sau khi chết thuận thế mà làm, bắt đầu muốn mượn chuyện này mưu cầu đại nghĩa, dấy binh thảo phạt Diệp quốc."

“Tội lỗi tuy có,nhưng cuối cùng cũng chưa thành công, tội không đáng chết.”

“Chỉ cần Càn Hầu ngươi khoanh tay chịu trói, thành thật thật bị bắt, ta sẽ áp ngươi trở về Nhân cảnh thẩm vấn, đến cuối cùng triều đình tuyên phán cũng chỉ là ở Nhân cảnh, cả đời sẽ không trở lại Thiên Ngoại Thiên."

Lông mày Diệp Hầu nhíu một cái, đối với kết quả này có chút bất mãn, thẩm phán như vậy không thể nói là nghiêm trọng, dù sao Nhân cảnh chính là căn bản của Nhân tộc, ở phần lớn trong mắt mọi người đó là ngọn hải đăng, có thể đi tới Nhân cảnh định cục, đây là mộng tưởng của không biết bao nhiêu người Thiên Ngoại Thiên.

Vì thế không ít võ giả tu thành thượng tam phẩm chủ động đi tới Nhân cảnh định cư, một câu châm ngôn kia nói như thế nào, thà rằng đi Nhân cảnh làm nô cũng không muốn ở Thiên Ngoại Thiên làm người.

Vẻ mặt Diệp Hầu khẽ động, cuối cùng khắc chế được, chỉ cần Càn Hầu cả đời không thể rời khỏi Nhân cảnh trở về Thiên Ngoại Thiên, như vậy liền giống như đã chết, hoàn toàn không có tính uy hiếp.

Càn Hầu khẽ lắc đầu, hai tay đã buông xuống, ống tay áo rộng thùng thình cũng theo đó đi xuống, giương mắt nhìn chăm chú Đậu Trường Sinh, từng chữ nói: "Quốc công cho rằng đã hoàn toàn nắm chắc bản hầu rồi sao?"

“Là bởi vì nơi này là Diệp quốc, quốc công có Diệp quốc tương trợ, cho nên không quan tâm bản hầu phản kháng.”

“Vậy quốc công quá coi thường bản hầu rồi, cho dù là phụ tử Diệp Hầu ngu xuẩn, nhưng nếu bản hầu một lòng muốn chạy trốn thì hiện giờ ai cũng không thể ngăn cản được.”

“Quốc công cũng không suy nghĩ xem, bản hầu có can đảm đến Diệp quốc, nếu không có lực lượng thì làm sao có thể dám mạo hiểm như thế.”

“Người có tiền và địa vị nên trân trọng cuộc sống và tài sản hiện có của họ không dễ dàng mạo hiểm, đạo lý này bản hầu vẫn hiểu được.”

Đậu Trường Sinh đưa tay chặn ngang phía trước, ngăn cản phụ tử Diệp Hầu đang rục rịch hành động, lạnh lùng nói: “Chỉ là tiểu Hầu ở vùng biên thùy, sao lại có dũng khí khiêu khích Thiên sử của thượng quốc.”

“Cho đến bây giờ, ngươi đã quên uy thế của Hoàng Đạo Thần Binh - Truyền Quốc Ngọc Tỷ rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment