Lúc chiến đấu đang bộc phát, sứ giả Ly quốc cũng đã chuẩn bị những lời khen ngợi Càn Hầu như thế nào, dù sao hi vọng thắng lợi của Càn Hầu quá lớn, cũng không nhìn ra có khả năng thất bại, mặc dù sứ giả Ly quốc nghiêng về phía Càn Hầu nhưng cũng sẽ không bỏ qua Đậu Trường Sinh.
Trong lòng sứ giả Ly quốc đã có dự thảo, bất luận là ai đạt được thắng lợi, trước tiên hắn sẽ nói ra lời khen ngợi: "Càn Hầu lòng lang dạ sói, lại dám coi thường triều đình, loại này chính là đại nghịch bất đạo, là một số nghịch tặc ở trong Thiên Ngoại Thiên, công gia giết chết tên nghịch tặc này, bình ổn náo loạn chỉ có thể nói là giết rất tốt."
“Ta chỉ hận mình học nghệ không tinh, không thể tự mình giết chết tên tặc này cho công gia.”
Sứ giả Ly quốc tranh đoạt nói đầu tiên, các sứ giả nước chư hầu khác cũng nhao nhao phản ứng thành công, bắt đầu khen ngợi Đậu Trường Sinh: "May mắn có công gia lấy lại công bằng, nếu không thiên hạ đều bị tên nghịch tặc này che mắt."
“Chân Long Lĩnh Vực, vô địch thiên hạ.”
“......”
Trong khoảng thời gian ngắn vang lên lời nói liên tiếp nhưng không có một câu chỉ trích nào, toàn bộ đều đang khen ngợi Đậu Trường Sinh, không có bất kỳ người nào kêu oan cho Càn Hầu đã bỏ mình kia, nhao nhao bắt đầu khen ngợi Đậu Trường Sinh giết tốt, giết rất hay, bọn họ đã sớm nhìn Càn Hầu không vừa mắt, hoặc là đã sớm phát hiện Càn Hầu là nghịch tặc.
Tường đổ mọi người đẩy, bây giờ người người hô đánh Càn Hầu.
Loại tình huống này khiến Đậu Trường Sinh cười lạnh trong lòng, một số sứ giả nước chư hầu này thật sự là quá thực tế, nếu như bây giờ người bị thua không phải là Càn Hầu, hắn tin tưởng đối tượng hô đánh hô giết chính là bản thân Đậu Trường Sinh hắn.
Nếu ai thắng thì ủng hộ người đó, mặc dù là con đường rất cũ nhưng không thể không nói là vô cùng hữu dụng.
Diệp Hầu phản ứng chậm nửa nhịp, đúng thật là không có dự liệu được, Càn Hầu người mình cho là kẻ địch sống chết lớn kia, bây giờ lại dễ dàng chết ở chỗ này, phải biết rằng hắn rất kiêng kỵ Càn Hầu, bây giờ cho dù Càn Hầu đến Diệp Quốc, đi tới nơi giữ át chủ bài của hắn thì Diệp Hầu vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Càn Hầu khẳng định có giấu một loại thủ đoạn không biết nào đó, đây coi như là át chủ bài của hắn, do đó hắn không sợ Diệp quốc bao vây tiễu trừ, có lòng tin chạy thoát ra ngoài từ trong tay Diệp quốc.
Cũng chưa từng nghĩ chiêu sau gì đó, át chủ bài gì đó, căn bản cũng không có nhìn thấy mà Càn Hầu cũng đã chết.
Diệp Hầu im lặng một lúc, cũng gia nhập vào hàng ngũ khen ngợi Đậu Trường Sinh, trực tiếp khen ngợi nói: "Thiên hạ khổ vì Càn Hầu lâu rồi."
“Lần này công gia có thể thay trời hành đạo diệt trừ nghịch tặc tai họa loạn Thiên Ngoại Thiên, đây là đại ân đối với Thiên Ngoại Thiên chúng ta.”
"Cũng không biết nên báo đáp công gia như thế nào, đợi đến khi công gia rời đi, nhất định phải mang theo một ít đặc sản của Thiên Ngoại Thiên chúng ta nha."
Càn Hầu đã chết, như vậy tính uy hiếp Càn Quốc mang đến có thể nói là đã tiêu tán hơn phân nửa, còn lại một bộ phận khác chính là Thế tử Càn Hầu thật vẫn còn sống, Càn Quốc còn có người thừa kế, nhưng đối với điều này Diệp Hầu không quá để ý.
Uy hiếp của vị Thế tử Càn Hầu - người thừa kế này rất lớn, đó là được thành lập khi đối phương có Càn Hầu bảo vệ, có Càn Hầu coi như có Định Hải Thần Châm, củng cố bố cục Thiên Ngoại Thiên.
Nhưng sau khi mất đi Càn Hầu vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm này thì coi như Càn quốc có người thừa kế nhưng cũng không thể tránh khỏi suy sụp xuống dốc không phanh, rốt cuộc lão Càn Hầu đã già rồi, đã không thể đánh, mà Càn Hầu đang chính trực tráng niên, là người đảm nhận mọi việc, sau khi mất đi Càn Hầu thì Càn quốc chỉ còn già già nhỏ nhỏ.
Tuy Thế tử Càn Hầu có uy hiếp nhưng đó được thành lập khi Thế tử Càn Hầu đã trưởng thành, khi đó đã là thời điểm mấy chục năm sau, mà bây giờ Càn Quốc suy bại sẽ không còn chỗ dựa vững vàng cho Thế tử Càn Hầu trưởng thành nữa, hiện giờ ở đây nhiều người như vậy, về sau không có Càn Hầu sẽ không có ai kiêng kị Càn Quốc, bọn họ nhất định sẽ xuống tay đối với Thế tử Càn Hầu.
Khen ngợi, nịnh nọt,... đây chính là chuyện xảy ra hiện giờ, trong lòng bọn họ vốn trào phúng, thậm chí là khinh thường Đậu Trường Sinh, hiện giờ đã trở thành tồn tại cao cao không thể với trong lòng bọn họ.
Lúc này nếu xuất hiện một câu trào phúng vang lên thì cũng không cần Đậu Trường Sinh ra tay phản bác, một số sứ giả nước chư hầu này, hoàn toàn sẽ làm vai trò tiểu đệ, trực tiếp bài ưu giải nạn cho Đậu Trường Sinh, chính là vì đạt được tình hữu nghị của Đậu Trường Sinh.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh di chuyển, ánh mắt hắn đi đến chỗ nào, tất cả mọi người đều vội vàng di chuyển ánh mắt, theo bản năng bắt đầu cúi đầu, cũng không dám chống đối khí thế với Đậu Trường Sinh, trước khi chiến đấu thì đây là chuyện không thể nào, bây giờ hết lần này đến lần khác lại xuất hiện.