Điều này đủ để chứng minh địa vị của Đậu Trường Sinh hiện giờ trong lòng sứ giả các nước chư hầu, khí tràng đã hoàn toàn áp chế bọn họ, ánh mắt Đậu Trường Sinh chậm rãi di chuyển, cuối cùng nhìn về phía Diệp Hầu nói:
“Bây giờ muốn làm ba chuyện, bởi vì nghịch tặc đã chết, chuyện này đã không có cách nào hoàn thành được nữa rồi.”
“Kế tiếp còn có chuyện công bố kẻ giết người và xử lý dư luận lưu truyền trước mắt ở Thiên Ngoại Thiên.”
“Trước dễ sau khó làm, bây giờ phải xử lý dư luận.”
“Diệp Hầu đời thứ ba ức hiếp hậu duệ huynh trưởng, soán đoạt vị trí Diệp Hầu, mặc dù đây là dư luận nhưng cũng là một chuyện lớn, không thể không kiểm tra thực hư rồi giải quyết.”
“Diệp Hầu có cơ hội phản bác lại, không biết Diệp Hầu muốn nói gì?”
“Cố gắng hết sức nói trực tiếp vào vấn đề.”
“Triều đình làm việc, từ trước đến nay đường đường chính chính, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không đúng mà giết.”
Lời nói này vang lên.
Bốn phương đã trở nên im lặng, lặng ngắt không có một chút âm thanh nào.
Trong trời đất đang tràn ngập niềm vui đã bị thay thế bằng sự ngột ngạt.
Cho dù là ai cũng không thể ngờ được, ngay cả Vu Nhân Long cũng tuyệt đối không thể dự liệu được, sau khi Đậu Trường Sinh vừa chém giết Càn Hầu xong lại không lựa chọn thấy tốt thì thu lại mà còn tiếp tục truy đuổi Trần Thắng, ngang nhiên xuống tay với Diệp Hầu một cách trắng trợn.
Xét về thực lực và địa vị, Càn Hầu đương nhiên vượt trội hơn so với Diệp Hầu, nhưng vị trí hai người ở trong hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.
Vị trí hiện tại của bọn họ là đang ở trong Diệp quốc. Diệp Hầu không chỉ là một vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm mà còn là người đứng đầu của Diệp quốc. Có không ít cường giả tiếng tăm lẫy lừng ở dưới trướng của hắn.
Càn Hầu ở nơi đây chỉ là một người cô độc nhưng Diệp Hầu lại đại diện cho một nước, ý nghĩa của hai người hoàn toàn khác nhau.
Giả sử như các sứ giả Ly quốc đã không dám lên tiếng, chỉ có một mình Diệp Hầu chắc chắn sẽ lên tiếng ủng hộ Đậu Trường Sinh, nhưng Diệp Hầu có hùng binh mạnh mẽ, có Hựu Ngạ trợ thủ, còn có đại trận. Thực lực này quá mạnh mẽ, nếu như vậy mà có thể đánh tan Diệp Hầu thì điều đó có nghĩa là trấn áp được một quốc gia.
Không ít sứ giả chư hầu vội vàng không kịp chuẩn bị, vậy tại sao Diệp Hầu lại không chứ? Vốn tưởng rằng đại cục đã định, lần này hắn sẽ giành được thắng lợi. Vụ án Thế tử Càn Hầu tử vong đã hoàn toàn kết thúc, nhưng không thể ngờ được rằng Đậu Trường Sinh lại nhấc vụ án cũ lên và chủ động nói về chuyện cũ lâu năm.
Diệp Hầu đời thứ ba là phụ thân của Diệp Hầu. Phủ quyết Diệp Hầu đời thứ ba chính là phủ quyết Diệp Hầu. Điều này có liên quan đến vấn pháp chế. Diệp Hầu không một chút do dự nào nói: "Giả dối."
"Năm xưa, đời thứ hai của Diệp Hầu bỏ mình, trong nước có người dấy binh phản loạn, chính người cha quá cố của ta đã vượt qua mọi chông gai, lấy thân phận tông tộc Diệp thị dẹp yên loạn lạc, vì vậy mới được trên dưới Diệp quốc tôn sùng, từ đó trở Diệp Thành Hầu.”
"Vị trí Diệp Hầu không phải do cha của ta chiếm đoạt, mà là do Diệp quốc cùng tiến cử và được triều đình chấp thuận.”
"Đây là một việc rõ ràng và có thể điều tra."
"Tất cả những bằng chứng liên quan đều được niêm phong giữ lại ở trong Hầu phủ. Nếu như Quốc công muốn thì bổn hầu có thể phái người mang hết chứng cớ đến đây."
Giọng nói của Diệp Hầu to, dõng dạc vang dội. Lời nói của hắn có lý có căn cứ, tràn đầy sức thuyết phục, vậy nên rất dễ chiếm được lòng tin của người khác. Lời nói như chém đinh chặt sắt của hắn khiến những kẻ tâm trí không kiên định sinh ra những sự hoài nghi.
Đậu Trường Sinh trực tiếp lắc đầu, nói: "Rốt cuộc Diệp Hầu đời thứ ba đã làm cái gì?"
"Đây là chuyện cả thiên hạ đều biết, ngay cả có cố ý giả tạo chứng cứ để thanh minh cho bản thân thì cũng khó có thể ngăn được miệng lưỡi của thiên hạ."
"Nếu như Diệp Hầu không tin, vậy ta sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục."
“Lão Trần.”
"Mang tất cả các chứng cớ đã thu thập được đến đây đi.”
“Bây giờ, các sứ giả các nước đều ở đây, đúng lúc có thể xem xét một chút, cũng như làm người làm chứng đi.”
“Người gây tội ác tất có tội, không phải không có báo ứng mà là báo ứng chưa tới mà thôi”
Trần thần bộ lại một lần nữa đi ra từ bên cạnh, lúc này trong tay đang bưng lên những chứng cớ. Bên trên là một số vật phẩm đã nhiễm phải máu huyết tế, còn có cả những tờ giấy và các loại đồ vật không giống nhau.
Đậu Trường Sinh chậm rãi đưa tay ra, rút tờ giấy ngả vàng từ khay mà Trần thần bộ bưng đến đặt trên bàn trà, thản nhiên nói: "Trên này ghi lại Diệp Hầu đời thứ 3 đã chủ động làm như thế nào để thúc đẩy Diệp quốc làm phản.”