Đậu Trường Sinh làm việc, từ trước đến nay không lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào. Với kết quả xử lý này, sẽ không ai cho rằng hắn ác độc mà sẽ cho rằng hắn là một kẻ đầy khoan dung. Về phần lại giết chết Diệp Hầu thì đó cũng là do Diệp Hầu không biết điều, thậm chí còn chủ động chống lại triều đình.
Đậu Trường Sinh nhìn chằm chằm Diệp Hầu với đôi mắt sắc bén, nhưng khóe mắt của hắn lại liếc nhìn sứ giả các nước chư hầu, nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ đều nhẹ nhõm. Hiển nhiên đã rất hài lòng với kết quả này. Cách giơ cao đánh khẽ này đánh ngay vào đúng chỗ ngứa của bọn họ.
Không cần phải nói, những kẻ đại diện cho hào môn quý tộc, các sứ giả khác của các nước chư hầu, không ai trong số họ không phải có xuất thân hiển hách. Bọn họ với tư cách là quý tộc, họ đương nhiên không muốn bình đẳng với bình dân bách tính bình thường, bọn họ khao khát những đặc quyền riêng cho mình.
Mà những đặc quyền này là gì?
Chính là, sau khi bọn họ phạm tội, căn bản bọn họ sẽ không chết mà chỉ cần nộp phạt ngân lượng hoặc các phương pháp khác, sau đó không giải quyết được gì coi như thoát tội.
Bọn họ có thể thoả mãn là vì bọn họ không phải là đương sự. Nhưng Diệp Hầu là chủ của một nước. Ở một nơi không hợp pháp như Thiên Ngoại Thiên này, Diệp Hầu nắm giữ quân chính và dân chính, được coi là nắm quyền sinh sát ở trong tay, nếu như đi đến Nhân cảnh thì cũng chỉ là tư lệnh nhỏ bé.
Không có nhiều cánh chim thì cũng đồng nghĩa với việc không có nguồn tài nguyên khổng lồ, cho dù không thiếu phú quý nhưng cũng sẽ mất đi tương lai.
Vốn Thế tử chưa đủ thiên phú để có thể tu luyện thành võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, vốn ban đầu hy vọng vào đời sau, nhưng sau khi đi Nhân cảnh, hắn đã mất đi nguồn cung cấp tài nguyên của Diệp quốc, đừng nói là võ đạo nhất phẩm, mà ngay cả võ đạo nhị phẩm cũng đã vô cùng khó khăn rồi.
Đến lúc đó hắn sẽ chết vì tuổi già, Diệp Hầu liếc mắt là có thể nhìn ra được một mạch của hắn sẽ suy tàn. Ba đời sau sợ là khó có thể sinh ra một vị Tông Sư, hoàn toàn không có tương lai nào cả. Nếu như hắn nắm giữ Diệp quốc thì ba đời sau còn có khả năng xuất hiện võ đạo nhất phẩm.
Khoảng cách chênh lệch cực lớn này, làm sao Diệp Hầu có thể cam lòng từ bỏ được Diệp quốc được?
Khi trong lòng Diệp Hầu đang xảy ra xung đột một cách dữ dội thì Vu Nhân Long đột nhiên nói: "Hầu gia, buông tha thôi."
"Diệp Hầu đời thứ ba đã phạm sai lầm, ngươi không thể nào lại đã sai càng thêm sai, trực tiếp đối đầu với triều đình như vậy được."
“Sau khi đến Nhân cảnh, với thực lực của Hầu gia còn có rất nhiều triển vọng, sau này ngươi sẽ không mất phú quý. Sao phải xảy ra xung đột với công gia làm gì?"
“Ngươi cũng đã thấy Chân Long Lĩnh Vực rồi. Đó là thiên hạ vô địch, bất khả chiến bại, mạnh mẽ như Càn Hầu mà cũng không chịu nổi một kích."
“Hầu gia cần gì chứ?”
Vu Nhân Long đau khổ cố gắng thuyết phục, tất cả những lời nói đều là vì tốt cho Diệp Hầu, nhưng Đậu Trường Sinh ở một bên lại giương mắt nhìn về phía sứ giả của Bẩm quốc này, người này đang châm ngòi ly gián, cố ý chọc giận Diệp Hầu để hoàn thành cho cuộc xung đột kịch liệt giữa bọn họ.
Dạng người này xuất hiện.
Thật là.
Quá tốt rồi.
Lật đổ một nước, diệt một nước.
Luôn luôn có một chút không đối xứng, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.
Lật đổ một nước, muốn tiêu diệt hai nước, lúc này nghe có vẻ hay đó.
Vốn dĩ Diệp Hầu cũng chỉ là cố giãy giụa, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Vu Nhân Long xong thì ánh mắt của hắn đã trở nên kiên định. Lúc này, nếu hắn cố gắng liều mạng chiến đấu một trận thì hắn vẫn có thể với được một tương lai, nhưng nếu hắn đi Nhân cảnh thì đó sẽ là một con dao cùn cắt thịt. từng đao từng đao chém xuống không nhiều, nhưng thời gian dài thì sớm muộn gì cũng sẽ cắt hết, hơn nữa sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội để phản kháng.
Ngay cả khi muốn đánh cược một lần thì cũng không còn năng lực nữa.
Đặc biệt là khi Nhân cảnh ở vào thời kỳ rối loạn, một vị võ đạo nhất phẩm đi sẽ rất dễ bị triều đình dùng làm bia đỡ đạn và thân tử đạo tiêu trong loạn lạc ở Nhân cảnh.
Đến lúc đó, Diệp quốc không những không truy cứu trách nhiệm mà còn sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh này.
Cho nên đến cuối cùng, chỉ có thể đứng lên phản kháng mà thôi.
Thay vì ngồi yên chờ chết, không bằng tử chiến liều chết đánh cược một lần.
Ánh mắt Diệp Hầu đông cứng lại nhìn vào trong mắt Đậu Trường Sinh, nổi lên từng trận lãnh ý, sát khí mãnh liệt, lạnh lùng đang không ngừng bùng phát, mang đến một luồng sát khí cho thiên địa.
Vu Nhân Long sứ giả của Bẩm quốc ngay lập tức cảm nhận thấy sát khí chết chóc.