Muốn đột phá tới võ đạo nhất phẩm quả là quá khó khăn, muốn làm được nhất định phải ngưng tụ từ Pháp Tướng thượng phẩm mới được, từ xưa đến nay cho dù là đại quốc đi nữa cũng không có khả năng đời đời đều có võ đạo nhất phẩm, cho nên muốn trấn áp khí vận của một nước thì cần phải có chiến lực từ võ đạo nhất phẩm.
Nếu trên tay có một món Bán Thần Binh nhất phẩm, chỉ cần có cảnh giới võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, trong tay cầm Bán Thần Binh nhất phẩm là có thể phát huy ra chiến lực võ đạo nhất phẩm, độ khó này không chỉ hạ thấp xuống mười lần đâu.
Cho nên nội tình của một gia tộc không phải là có một vị võ đạo nhất phẩm, mà là sở hữu một món Bán Thần Binh nhất phẩm, võ đạo nhất phẩm chỉ có thể duy trì hưng thịnh hơn 100 năm, nhưng Bán Thần Binh nhất phẩm có thể duy trì cho gia tộc trường thịnh không suy.
Có được loại bảo vật này.
Chính là suy nghĩ trong lòng của rất nhiều sứ giả các nước chư hầu.
Vu Nhân Long nhìn với ánh mắt nghiêm túc, trong một vài năm nay Diệp quốc đúng là không bằng Càn quốc, nhưng đối với Bẩm quốc thì vẫn là quá mạnh rồi, có võ đạo nhất phẩm, còn có Bán Thần Binh nhất phẩm, hơn nữa còn có đại trận và đạo binh, toàn bộ đều ở trên Bẩm quốc.
Bây giờ cơ hội đã đến, Diệp quốc trải qua trận chiến này, Càn quốc mất đi Càn Hầu, thực lực đều suy giảm mạnh.
Tương lai thiên hạ còn phải xem Bẩm quốc bọn họ rồi.
Vô tận ánh sáng màu vàng óng rủ xuống, hoà vào nước mưa, hoàn toàn che kín tầm nhìn, ngăn cản hết tất cả ánh mắt đang nhìn lén.
"Đây chính là Chân Long Lĩnh Vực, cùng ra tay đi."
Diệp Hầu hô to về phía Thế tử Diệp Hầu, khi giơ tay lên, tay tựa nhuư bầu trời, trong phút chốc đã rơi xuống, che khuất bầu trời bao trùm tứ phương, một chưởng rơi xuống, muốn trực tiếp đánh nát một khoảng đất lớn.
Thế tử Diệp Hầu đứng một bên cũng không do dự, Tử Thần Kiếm từ giữa không trung vạch ra đường cong tuyệt đẹp, một kiếm chém xuống ở giữa không trung, trên mũi kiếm hàn khí phun ra nuốt vào, cuối cùng hóa thành một con rồng băng giương nanh múa vuốt, tăng trưởng dũng mãnh trong cơn mưa màu vàng, nháy mắt đã từ ba thước biến thành ba trượng.
Vẩy của rồng băng sinh động như thật, tư thái sinh động, giống như đang sống vậy, sau khi miệng rồng mở ra, lộ ra hàm răng sắc bén, vô tận hàn khí từ tứ phương không ngừng hội tụ vào nhau, ngưng tụ tất cả ở trong miệng rồng, cuối cùng miệng rồng phun ra một hơi, vốn trời đất bình lặng đều bị đóng băng hết thảy, cuối cùng đều hóa thành một tia Diệt Thế Chi Quang không thể ngăn cản.
Nhưng cuối cùng miệng rồng lại phun ra một tia sáng chưa đủ tới một thước, giống như một luồng khí nóng được tạo ra gặp phải luồng khí lạnh, hoặc gọi là một quả pháo lép.
Rồng băng phun khí thất bại, sau một khắc bắt đầu từ từ tan rã, từng mảnh từng mảnh vảy rồng sinh động như thật, cuối cùng cũng hoàn toàn tan rã ra.
Trong tít tắc, rồng băng đã hoàn toàn biến mất không thấy, từ lúc xuất hiện đến lúc phun khí lại đến lúc biến mất, thời gian trước sau không tới ba cái chớp mắt.
Thế tử Diệp Hầu không dễ chịu, Diệp Hầu đứng bên cạnh cũng không tốt là bao, bước về phía trước một bước, hiện rõ một chưởng của cảnh giới võ đạo nhất phẩm, nhưng mới đến nửa đường thì đã tán loạn tan rã hết.
Cuối cùng hai cha con Diệp Hầu và Thế tử Diệp Hầu nhìn nhau, đều không tin kết quả sẽ lại như vậy.
Chân Long Lĩnh Vực lại bá đạo như thế?
Làm cho cha con bọn họ không có sức phản kháng, pháp lực và huyết khí cũng dần dần đang tan rã.
Không, không đúng.
Đây không phải là Chân Long Lĩnh Vực.
Đây là độc.
Chết tiệt, là tên Đậu Trường Sinh kia hạ độc.
Vào lúc nào?
Là lúc nhỏ máu nghiệm thân.
Đậu Trường Sinh quả là độc ác.
Thế tử Diệp Hầu không chút do dự mà há mồm la lên, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nói nên lời, một giọng nói khác đã vang lên trước: "Quả nhiên Chân Long Lĩnh Vực lợi hại."
"Bây giờ bại trận, không phải vì thực lực cha con ta không đủ, mà đó cính là Thiên Mệnh mà thôi."
Giọng nói đặc hữu của Diệp Hầu vang lên: "Vị trí Diệp Hầu này truyền cho Diệp Hải Vân, cũng mời công gia và các chư vị sứ giả làm chứng, Diệp quốc tuyệt đối không thể lại chảy máu, kêu bọn hắn từ bỏ chống cự đi."
Diệp Hầu cũng không mở miệng nhưng tiếng nói đã truyền ra, lúc này vừa sợ vừa giận, mở miệng nhưng lại không nói nên lời, không có pháp lực căn bản không có năng lực để phản kháng.
Ánh mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, toát ra vẻ oán độc.
Chết tiệt.
Tên Đậu Trường Sinh này thật độc ác.
Không chỉ hạ độc mình mà bây giờ còn bắt chước cả giọng nói của mình.
"Xin hãy đối xử tử tế với Diệp quốc."
Trời mưa to tầm tã.
Rầm rầm rầm!!!!!!
Âm thanh không ngừng vang vọng, nhưng tiếng mưa rơi không cách nào át đi được lời nói của cha con Diệp Hầu.