Sứ giả Ly quốc lộ rõ vẻ kinh ngạc hoảng sợ, hắn tuyệt đối không thể ngờ được Chân Long Lĩnh Vực của Thiên Tử Chi Tỷ lại mạnh như vậy, sau khi trấn áp Càn Hầu xong lại có thể trấn áp cả cha con Diệp Hầu.
Trong một khoảng thời gian ngắn, ba vị võ đạo nhất phẩm đã bị đánh bại hoàn toàn, đây có thể gọi là không có một chút lực phản kháng nào.
Phải biết rằng võ đạo nhất phẩm chiến đấu, hai bên đại chiến ba ngày cũng không có gì lạ thường cả, đặc biệt cho dù không địch lại được nhưng nếu một lòng muốn rút lui thì cũng sẽ không giữ lại được.
Điều này phải đòi hỏi thực lực nghiền ép mới có thể làm cho đối phương không có khả năng chạy trốn.
Không chỉ có Ly quốc sứ giả kinh ngạc hoảng sợ mà lúc này rất nhiều sứ giả từ các nước chư hầu, còn có đại diện của các hào môn quý tộc, đại tông võ đạo, tán tu,... toàn bộ bọn họ đều bị chấn nhiếp hết rồi.
Quá mạnh.
“Thiên Tử Chi Tỷ quá mạnh.”
Sứ giả Vũ quốc muốn hét lớn một tiếng, chính bản thân hắn cũng không tin rằng Thiên Tử Chi Tỷ tuyệt đối không thể mạnh như vậy được.
Tất cả những gì xảy ra trước mắt hắn, tất cả đều là giả, là huyễn thuật, là ảo giác, đều không phải là thật.
Nhưng câu nói này sau khi đã bên miệng, sứ giả Vũ quốc hết lần này tới lần khác không thể nói ra miệng, giống như là bị mắc nghẹn ở cổ họng, cuối cùng miệng hắn chỉ mấp máy, hàm răng không ngừng run lên, phát ra tiếng ken két, câu nói này mạnh mẽ nuốt vào trong.
Tiếng khen ngợi của Đậu Trường Sinh vang lên: "Diệp Hầu không hổ là người đứng đầu của một nước, đến lúc này mà lòng vẫn còn nhớ tới Diệp quốc."
"Xin Diệp Hầu yên tâm, tân Hầu nhất định sẽ đối xử tốt với Diệp quốc Diệp Hải Vân cũng là người của tộc Diệp thị, sẽ không để cho Diệp Quốc sinh loạn, cũng sẽ không để quyền lực rơi vào tay kẻ khác."
Giọng của Diệp Hầu vang lên: "Quốc công nhân nghĩa vô song, một lời hứa ngàn vàng."
“Ta tin Quốc công."
“Cuối cùng còn có một yêu cầu, xin Quốc công từ bi, tất cả xử phạt chủ yếu đều do cha con chúng ta gánh chịu, xin Quốc công di dời một mạch này của ta vào bên trong Nhân cảnh, để cho bọn họ lập lời thề vĩnh viễn không trở lại Thiên Ngoại Thiên, đến lúc đó phú quý hay bần tiện, nghèo hèn, tất thảy đều xem tạo hoá của bọn họ rồi."
“Yên tâm đi."
Tiếng nói chuyện vang vọng, truyền khắp bốn phương.
Sứ giả Ly quốc đang trong chấn kinh hoàn toàn bừng tỉnh, lập tức lớn tiếng ca ngợi nói: “Công gia từ bi."
“Lần này, cha con Diệp Hầu tấn công Thiên sử, đây là tội lớn xét nhà diệt tộc, nhưng Quốc công lại đặc xá cho bọn họ, đây là hành động vĩ đại thiên cổ chưa từng có, công gia nhân nghĩa vô song, thật đúng là danh xứng với thực.”
Con mưa màu vàng không ngừng tiêu tán, Ngũ Trảo Kim Long gào thét kia, trong lúc gào thét không ngừng sinh ra mây mù, nó đang uốn lượn ẩn nấp trên những đám mây rồi từ từ biến mất trong làn sương mờ, Thiên Tử Chi Tỷ chậm rãi rơi vào trong tay Đậu Trường Sinh, hai thi thể đã nằm ngay đầu đường, cách đó không xa chính là thi thể của Càn Hầu.
Hai vị vốn đối địch với nhau, coi nhau như đại địch, nay đều chết thảm ở đầu đường, nhưng họ là cùng nhau lên đường, trên đường đến Hoàng Tuyền cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Đậu Trường Sinh ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt hắn tới chỗ nào thì chỗ đó không ai đủ can đảm giương mắt đối diện với Đậu Trường Sinh, lần lượt vội vàng cúi đầu, cho dù trong đó có là hai vị võ đạo nhất phẩm, danh chấn giang hồ Thiên Ngoại Thiên thì họ cũng phải cúi cái đầu cao quý xuống, khi đối diện với ánh mắt của Đậu Trường Sinh, tựa hồ cảm thấy vô cùng vô tận áp lực, ánh mắt kia giống như núi cao sừng sững, căn bản không dám nhìn thẳng.
Một bữa yến hội vốn nên tràn ngập niềm vui, bốn phương hài lòng.
Nhưng giờ lại trở thành một bữa ăn rơi đầu.
Hào quang của Tử Thần Kiếm thu lại, màu tím tươi sáng nay lại hóa màu tím nhạt, hơn nữa màu tím này lại như mực nước, đang nhanh chóng phai nhạt xuống, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm sắt rỉ sét, đã không còn nhìn ra được phong thái của Bán Thần Binh nhất phẩm nữa.
Bảo vật như vậy đủ để gây chấn động Thiên Ngoại Thiên, khiến cho vô số thế lực điên cuồng, thậm chí sống chết tranh đoạt bảo vật, hiện giờ nó đang trực tiếp rơi ở trên đường phố, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bao người.
Nhưng không ai có đủ can đảm dám tiến lên cướp đoạt, thậm chí ngay cả ánh mắt và lòng tham lam cũng không dám hé lộ ra nửa phần, bọn họ sợ khiến cho Đậu Trường Sinh có lý do, sau đó hắn lại mượn cớ, trực tiếp thuận tay giết chết bọn họ.
Phá vỡ một nước, liên tục giết ba vị nhất phẩm, Chân Long Lĩnh Vực, thiên hạ vô địch, thật sự đã khắc sâu ở trong lòng bọn họ, bây giờ Đậu Trường Sinh vô địch, đã khiến cho bọn họ hình thành ấn tượng cố hữu.