Ba vị nhất phẩm cũng không phải là đối thủ, như vậy muốn đánh bại được Đậu Trường Sinh, phá vỡ Chân Long Lĩnh Vực thì cần bao nhiêu người có chiến lực võ đạo nhất phẩm, năm vị? Hay bảy vị? Hay là mười vị?
Để có thể tập hợp một lực lượng có chiến lực mạnh mẽ như vậy, bất kì một thế lực nào ở trong Thiên Ngoại Thiên cũng không thể làm được.
Bất khả chiến bại.
Đậu Trường Sinh thực sự là bất khả chiến bại.
Đây là triều đình, đây chính là Nhân cảnh.
Thiên Ngoại Thiên là vùng đất của những kẻ man rợ, trước đây bọn họ nghe thấy Nhân cảnh miệt thị thì luôn cảm thấy khó chịu, trong lòng không phục, không thoải mái, nhưng giờ họ không thể không chấp nhận.
Võ học ở Nhân cảnh lại diễn hoá quá nhanh như vậy, Lục tỷ đã bị đẩy tới mức này, đã hoàn toàn vượt qua phạm vi của nhất phẩm, bắt đầu vô hạn tiếp cận Thần Binh.
Động tác của Đậu Trường Sinh ở nửa canh giờ trước còn đang ở mức bình thường, nhưng hiện giờ giơ tay nhấc chân lại có thể tràn ngập khí thế không sao địch nổi, giống như có thể phá hủy được hết tất cả.
Đậu Trường Sinh nhìn đám người trước mặt, ngước mắt nhìn về phương xa, một Pháp Tướng đang sừng sững ở giữa trời đất kia, lúc này hắn đang dây dưa với mãng xà rậm rạp chằng chịt, nhìn từ xa chỉ có thể thấy kim quang, đã không còn thấy được Pháp Tướng nữa. Bầy mãng xà rậm rạp chằng chịt tụ tập lại thành một con mãng xà khổng lồ có thể nối trời nối đất, nó há miệng ra như có thể nuốt chửng cả thế giới, phun ra nuốt vào vạn vật trên thế gian.
Khi Đậu Trường Sinh giơ tay lên, một lệnh bài trong ống tay áo Diệp Hầu đã bay tới, sau khi lệnh bài vào tay pháp lực cuồn cuộn không ngừng bắt đầu rót vào trong lệnh bài.
Cửu Thuỷ Vạn Xà Trận tàn sát bừa bãi phía trên Diệp Thành, hào quang không ngừng lập loè, lực giam cầm tràn ngập khuếch tán bắt đầu dần dần rút lui, từng con từng con mãng xà bắt đầu rút về, cuối cùng tản ra hóa thành dòng nước, chìm vào bên trong con sông dài.
Trước sau đến ba nhịp thở, Cửu Thuỷ Vạn Xà Trận đã bình ổn lại, một con sông dài trùng trùng điệp điệp, bắt đầu chảy xung quanh Diệp Thành.
Hào quang màu vàng ầm ầm lao tới, hào quang vô tận tràn ngập tiêu tán, Pháp Tướng kia đã dung nhập vào trong máu thịt, Tào Thiếu Dương từ trên trời chậm rãi đi xuống, lúc này ánh mắt nhìn về phía trên đường phố, nhìn ba thi thể nằm im không nhúc nhích, con ngươi màu hổ phách không khỏi co rụt lại.
Hai người này đều là võ đạo nhất phẩm, một người khác còn có Bán Thần Binh,
cũng là võ giả có chiến lực nhất phẩm, hiện giờ đều phơi thây ở nơi này.
Bọn họ chết quá nhanh, Đậu Trường Sinh giết quá dễ dàng, giờ khắc này Tào Thiếu Dương cũng do dự, chẳng lẽ Lục tỷ thật sự có bí mật lớn, không lẽ cách dùng Lục tỷ trước đây đều là sai rồi sao?
Tác dụng thực sự của Lục tỷ là mở ra Chân Long Lĩnh Vực và cấm tuyệt vạn pháp.
Đối với loại tình huống này mà nói thì cũng không phải là không có khả năng, tác dụng của Chân Long Lĩnh Vực và đặc tính Long khí tương tự, thật không phải miệng rỗng răng trắng bịa đặt, ngẫm lại thật sự rất có khả năng.
Tâm tư Tào Thiếu Dương phức tạp nhưng lại chủ động hành lễ với Đậu Trường Sinh, chuyện này trước đây là không có khả năng, cũng là chuyện sẽ không xảy ra.
Mặc dù Tào Thiếu Dương bây giờ không còn là tướng trong Nội các, nhưng lúc trước đến thì hắn vẫn là tướng trong Nội các, bây giờ còn phụ trách Đông xưởng, là Đốc chủ của Đông xưởng.
Xét về địa vị thì hắn còn vượt qua cả Đậu Trường Sinh.
Nhưng bây giờ Tào Thiếu Dương chủ động hành lễ với Đậu Trường Sinh, điều này chỉ có thể chứng minh trong lòng Tào Thiếu Dương sợ hãi, giống như sứ giả các nước chư hầu khác, bắt đầu không ngừng tán dương nịnh bợ, căn bản không dám cho Đậu Trường Sinh có lý do để hạ sát, Tào thiếu gia cũng không muốn trở mặt với Đậu Trường Sinh, sau đó bị Đậu Trường Sinh dùng Chân Long Lĩnh Vực giết chết.
Tào Thiếu Dương vốn luôn có suy nghĩ với Tử Thần Kiếm, giờ đối mặt với tình huống Tử Thần Kiếm ở trong tầm tay, nhưng lại ngậm miệng không nói, hai mắt cũng chỉ nhìn thẳng giống như không nhìn thấy Tử Thần Kiếm vậy.
Sau khi nhìn Tào Thiếu Dương đến, Đậu Trường Sinh mỉm cười nói: "Mời Tào đốc chủ vất vả một chuyến, mời mấy vị trọng thần của Diệp quốc cùng nhau tiến đến binh doanh, phối hợp với Vương lão tướng quân trấn an các vị tướng lĩnh."
“Công gia yên tâm, chuyện này cứ để cho tiểu nhân lo.”
Lúc này một vị quan viên mặc quan phục, mặt trắng không râu đột nhiên đi ra, hắn vốn định khom lưng bái một cái, nhưng lúc hạ bái lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên bịch một tiếng quỳ lạy trước mặt Đậu Trường Sinh, cái trán nặng nề dập xuống mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Tiểu nhân đã nghe thấy lời nói của nghịch Hầu, có lòng tin trấn an mọi người, xin công gia cho tiểu nhân một cơ hội."