Đậu Trường Sinh đưa tay vỗ nhẹ đầu quan viên, bình thản nói: "Đi thôi."
“Chuyện này làm thỏa đáng, chuyện tốt không thể thiếu ngươi."
Bịch, bịch, bịch.
Quan viên liên tục dập đầu với Đậu Trường Sinh, sau đó đứng lên, trực tiếp cùng Tào Thiếu Dương rời đi.
Đậu Trường Sinh nhìn bóng lưng vị quan viên này, không sai, một con hàng nắm bắt tin tức rất tốt, là một con chó tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải mạnh hơn hắn, nếu không nhất định sẽ bị cắn trả.
Nhưng loại uy hiếp này, Đậu Trường Sinh cũng không thèm để ý, tốc độ trưởng thành của đối phương sẽ vĩnh viễn không theo kịp Đậu Trường Sinh, giống như ngày xưa Vạn Nhân Vãng cao không thể với tới, hiện giờ đối mặt với Đậu Trường Sinh cũng phải chủ động tránh đi, vì mạng sống mà chủ động đi Nam Cương nguy hiểm, chính là sợ bị Đậu Trường Sinh đuổi giết.
Diệp Thành tổng cộng có 5 vạn đạo binh, Vương lão tướng quân có thể khống chế một số trong đó, lợi dụng uy vọng của bản thân để ảnh hưởng một bộ phận, mượn chuyện này để kéo dài việc tập hợp đạo binh, Vương lão tướng quân bị vây ở thế yếu, thời gian dài tất nhiên sẽ phải tranh đấu kịch liệt, cuối cùng là thua bại bỏ mình gặp nguy hiểm không nhỏ, nhưng có Tào Thiếu Dương đến thì Vương lão tướng quân tất nhiên sẽ đạt được thắng lợi.
Thực lực Tào Thiếu Dương mạnh mẽ, một mình có thể địch lại 5 vạn đạo binh, còn có Vương lão tướng quân trợ giúp thì làm sao có thể thua được?
Thậm chí khi Đậu Trường Sinh mở ra Cửu Thuỷ Vạn Xà Trận trợ giúp, chiến thắng sẽ càng thêm thoải mái như ý hơn, nhưng đây chỉ là dệt hoa trên gấm, đối với đại cục không có ảnh hưởng gì, tóm lại đều là thắng.
Thế cục Diệp quốc có đạo binh trấn thủ, tình hình Diệp quốc bây giờ có thể nói đã hoàn toàn yên ổn, không còn có bất kỳ chướng ngại nào.
Một mạch Diệp Hầu đời thứ 3 đã thống trị Diệp quốc hơn 100 năm, nay đã hoàn toàn thất thế, tương lai chờ đợi bọn họ chính là di dời đến trong Nhân cảnh, dần dần suy bại xuống, cuối cùng trở thành một người tầm thường, trở thành một trong những gia tộc nhỏ bé trong Nhân cảnh.
Điều này được thành lập vào những năm đầu của quốc triều, hiện giờ Nhân cảnh đang ở trong thời đại hỗn loạn nhất, đại thế chi tranh đã bắt đầu mở màn, nếu một mạch Diệp Hầu bị cuốn vào trong đó, nhất định là bọn họ thân tử đạo tiêu, khả năng sống sót của bọn họ là không cao.
Rốt cuộc họ cũng là người từ bên ngoài đến, là đối tượng bị gạt bỏ xa lánh ở trong Nhân cảnh, đã không có thời gian để cho bọn họ bén rễ, hoàn toàn hòa nhập vào trong Nhân cảnh, trong thời loạn thế, những tên trộm kia thích nhất đối tượng kiểu người giàu có không khiến người chú ý này.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Đậu Trường Sinh phải xử lý một việc quan trọng nhất.
Giết chết cha con Diệp Hầu đời thứ 3, nhưng nhiệm vụ bình định phản chính trước đó mới chỉ thành công được một nửa, phần còn lại chính là Diệp quốc kết thúc, chỉ khi tân Diệp Hầu được nâng đỡ lên thì chuyện này mới có thể tuyên cáo kết thúc.
Từ khi cuộc xung đột bắt đầu bùng nổ, Trần thần bộ đã biến mất, lúc này lại một lần nữa xuất hiện, trong tay Trần thần bộ dắt một thiếu niên đang chậm rãi đi về phía mọi người, rất nhiều sứ giả các nước chư hầu đều tự động tránh ra nhường đường, tùy ý Trần thần bộ và Diệp Hải Vân đi tới trung tâm.
Mọi sự chú ý lúc này đều đổ dồn về phía Trần thần bộ và Diệp Hải Vân, mọi ánh mắt đều dừng lại ở trên người bọn họ, nói chính xác hơn là nhìn về phía Diệp Hải Vân, trong ánh mắt hiện lên sự hâm mộ, vị thiếu niên này vài ngày trước còn trà trộn ở tầng chót của Diệp Thành, sống một cuộc sống bấp bênh, bữa có bữa không, muốn ăn no cũng khó, giờ lại trở thành sự tồn tại nổi bật nhất của Diệp Quốc.
Vào thời khắc này, mục đích hắn bị Trần thần bộ mang đến là gì thì trong lòng sứ giả các nước chư hầu cũng đã biết rõ ràng, hiện giờ Diệp quốc vô chủ, cần một vị chủ nhân mới, mà Diệp Hải Vân này lại chính là đối tượng thích hợp nhất.
Một mạch Diệp Hầu đời thứ ba bị huỷ bỏ, thượng vị cũng chính là hậu duệ Diệp Hầu đời thứ hai.
Thế nào là một bước lên trời, đây chính là một bước lên trời.
Đậu Trường Sinh giơ tay ra, Tử Thần Kiếm rỉ sét trên mặt đất đã bay tới trong tay Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh cúi đầu nhìn về phía Tử Thần Kiếm trong tay, đây là một thanh Bán Thần Binh nhất phẩm, có thể nói là vô giá, nhưng Đậu Trường Sinh biết thanh Bán Thần Binh nhất phẩm này tuyệt đối không thể mang đi.
Nếu vẫn luôn ở Thiên Ngoại Thiên thì có thể không sao, nhưng mang về Nhân cảnh thì chỉ có thể là chuyện viển vông.
Thiên Ngoại Thiên vốn nội tình không đủ, vô số năm qua đã tích góp của cải từng li từng tí một, nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do để lãnh phí, các vị Thần Ma của Thiên Ngoại Thiên tuyệt đối sẽ không cho phép.