Dù sao nơi đây cũng không phải gia lớn nghiệp lớn, nội tình như Nhân cảnh, một kiện Bán Thần Binh nhất phẩm ảnh hưởng cũng không nhỏ, đủ để lập một nước, là căn bản của một nước.
Đậu Trường Sinh khẽ vung Tử Thần Kiếm lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hải Vân trước mặt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người trước mắt, cho dù đã cố gắng hết sức khắc chế nhưng cũng không thể che giấu được kích động.
Tầm mắt của Đậu Trường Sinh nhìn về phía đông đảo sứ giả các nước chư hầu, thu tất cả ánh mắt của mọi người vào trong, một ngón tay nhẹ nhàng gõ lên Tử Thần Kiếm.
Đợi một lúc, sau khi Đậu Trường Sinh nhìn thấy một hàng chữ hiện lên, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười sáng lạn.
Nếu bảo vật này không thể mang về Nhân cảnh thì nó cũng có giá trị không lớn, như vậy không bằng thuận nước giong thuyền, trực tiếp ở lại Diệp quốc mà không phải chờ sứ giả Thần Ma tới đây chuộc lại.
Đúng vậy, là chuộc lại.
Đối phương cũng sẽ không làm tuyệt, không dựa vào thân phận Thần Ma của bản thân mà cướp đoạt lại nó, nhưng giá trị nhất định sẽ bị giảm mất, cũng sẽ không dựa theo giá gốc của Bán Thần Binh nhất phẩm.
Thân kiếm Tử Thần Kiếm rung lên, phát ra âm thanh vui tai, Đậu Trường Sinh nhìn Diệp Hải Vân đang khát vọng trước mặt, đưa tay vung Tử Thần Kiếm lên, Tử Thần Kiếm từ giữa không trung xẹt qua một đường cong đẹp đẽ.
Nhưng Tử Thần Kiếm trực tiếp vượt qua Diệp Hải Vân, trực tiếp rơi vào trong tay một vị quan viên đi bộ từ phía xa.
Đối phương theo bản năng đưa tay tiếp nhận Tử Thần Kiếm, vẻ mặt lại hiện ra mờ mịt, Đậu Trường Sinh vươn tay chỉ và nói: "Đây là Diệp Hầu đời thứ năm."
“Ai trong số các người ủng hộ?"
“Ai phản đối?"
Bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vạn vật trên thế gian.
Cho dù là Thiên Ngoại Thiên, mặt trời mặt trăng và sao cũng giống như ở Nhân cảnh.
Từ mưa to tầm tã đến ánh nắng mặt trời rực rỡ, trong thời gian ngắn, thời tiết ở Diệp Thành không ngừng biến hoá, có thể nói là một quang cảnh tuyệt đẹp, nhưng bây giờ lại không có người chú ý đến những thứ này.
Lúc này, bọn họ đang đồng thời náo động, con ngươi mở to giống như muốn nhảy bắn ra ngoài, không dám tin nhìn chăm chú vào một màn xảy ra ở trước mặt, một số võ giả võ đạo thành công, lúc này đều không tự chủ được mà đưa tay đặt lên vị trí trái tim mình, điều này đủ để nhìn ra lúc này bọn họ đang khiếp sợ.
Hiện tại, thế cục đã biến đổi liên tục, quả thực làm cho bọn họ không thể nhận, cũng không thể nào tin được.
Cuối cùng lại là kết quả như này.
Sau khi Diệp Hầu chết, một mạch tộc Diệp thị đời thứ ba đã trở thành tội nhân, không có khả năng lại thượng vị trở thành Diệp Hầu.
Cho nên vị trí Diệp Hầu lại một lần nữa trở lại một mạch Diệp Hầu đời thứ hai, Diệp Hải Vân là hậu duệ của Diệp Hầu đời thứ hai, thành công thượng vị là hợp pháp lý, hơn nữa Đậu Trường Sinh vất vả bình định phản chính, không phải là vì căn nguyên, cho nên đây cũng là hợp tình hợp lý.
Hợp tình hợp pháp, bất luận nhìn thế nào cũng là Diệp Hải Vân.
Nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác Đậu Trường Sinh lại ném Tử Thần Kiếm cho một quan viên, vị quan viên này mọi người cũng biết rõ, đây chính là một vị gian thần, một vị nịnh nọt, ton hót với Đậu Trường Sinh, trực tiếp dập đầu với Đậu Trường Sinh, là một tên cặn bã không có điểm mấu chốt.
Bất luận danh tiếng trước kia của vị quan viên này như thế nào nhưng hôm nay quỳ xuống, tất cả đánh giá đều biến mất, thay vào đó là ác bình, là bị thanh lưu khinh bỉ, bị người nước phỉ nhổ, điểm này sẽ không bởi vì cường quyền mà biến mất, ngược lại lực lượng ngoại lai càng mạnh, loại tư tưởng này sẽ trở thành chủ đạo.
Loại tình huống này xuất hiện chính là tình huống tất nhiên, bởi vì thế lực bản địa Diệp quốc sẽ không tiếp nhận chuyện bị lực lượng bên ngoài thống trị, bọn họ sẽ mâu thuẫn với lực lượng ngoại lai, bọn họ đương nhiên không dám trực tiếp minh đao minh thương, cho nên sẽ xuất hiện loại thủ đoạn mềm dẻo này.
Một màn chấn động bốn phương này xuất hiện, có thể nói là long trời lở đất.
Trong khoảng thời gian ngắn đất trời đều yên tĩnh lại, không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra.
Nửa ngày sau, mọi người mới dần dần phục hồi tinh thần lại, mà giờ phút này người không tiếp nhận được nhất, không phải là người khác mà chính là Diệp Hải Vân hậu duệ Diệp Hầu đời thứ hai.
Sắc mặt ửng hồng của Diệp Hải Vân nhanh chóng biến mất không thấy, thay vào đó là một mảnh trắng bệch, ánh mắt hung lệ nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh, lớn tiếng gào thét: "Ta là hậu duệ của Diệp Hầu đời thứ hai, là chính thống của Diệp quốc.”
"Diệp quốc vô chủ, Tử Thần Kiếm này là của ta."
Tiếng gầm gừ giận dữ vang vọng khắp trời đất.