Cho nên bọn họ có hận hay không cũng không quan trọng, tác dụng duy nhất của bọn họ chỉ là Tào Thiếu Dương dùng để kéo quan hệ với Đậu Trường Sinh, khiến cho Đậu Trường Sinh thiếu nợ mình một nhân tình.
Đậu Trường Sinh gật gật đầu với Tào Thiếu Dương, đối với thủ pháp sạch sẽ lưu loát này rất hài lòng, nếu như đối phương đợi lão Thừa tướng kia phát huy một phen rồi mới giết, nhìn như hiệu quả tối đa nhưng thật ra đối phương không ngừng nhục mạ mình, mình cũng sẽ mất hứng, đây không phải là nhân tình.
"Bái"
Sau khi Tào Thiếu Dương giết thêm mấy người xương cứng xong, rốt cục cũng có người không chịu nổi, chủ động lựa chọn bái lạy: "Khấu kiến Quân thượng.”
Sau khi một người quỳ lạy, dẫn đến phản ứng dây chuyền, đồng loạt giống như cỏ cây, trong nháy mắt quỳ lạy hơn phân nửa, còn một bộ phận còn lại đứng thẳng, Tào Thiếu Dương cũng không khách khí, trực tiếp đặc sát, loại hành động chỉ hươu bảo ngựa này cũng không có khả năng hòa bình hoàn thành.
Không đại sát người phản đối một trận, làm sao có thể ngồi vững vị trí quốc quân Diệp quốc sợ là chân trước Đậu Trường Sinh vừa rời đi, chân sau đã bị đuổi xuống đài, làm như vậy tuy rằng cũng có rất nhiều người phản đối, nhưng ít nhất có thể kinh sợ bọn họ, khiến cho bọn họ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Đậu Trường Sinh cảm thấy mỹ mãn, làm như vậy không chỉ là vì theo đuổi lợi ích, mà còn à che dấu được thiên mệnh của mình, sau khi kéo tiểu thiên mệnh hoàn thành, Đậu Trường Sinh mới dám làm hành động như vậy.
Tạm dừng ở giữa, là một mấu chốt, nhưng người ngoài cũng không hiểu được, hiện giờ bọn họ chỉ nhìn thấy Đậu Trường Sinh chỉ hươu bảo ngựa, mà không phải bình định phản chính.
Làm một lần chỉ hươu bảo ngựa, đến lúc đó chân thân đang không ngừng làm việc tốt, thực thực hư hư, hư hư thực thực, muốn phán đoán thiên mệnh của bản thân mình, đó là một chuyện vô cùng khó khăn.
Có điều che dấu trong thời gian ngắn là đủ rồi, ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía sứ giả chư hầu, trầm giọng, nói: "Tân quân của Diệp quốc ở đây, chư vị có thể truyền tin tức về, mời quốc quân các nước hạ chỉ.”
"Cùng nhau dấy binh, thảo phạt phản nghịch."
"Lần này tổng cộng có ba chuyện, hiện giờ đã xử lý hai chuyện, còn có một chuyện nữa cũng là chuyện trọng yếu nhất, vụ án Thế tử Càn Hầu tử vong, mặc dù chết không phải là Thế tử, nhưng đây cũng là nguyên nhân triều đình phái Thiên sử đến Thiên Ngoại Thiên."
"Vụ án hiện giờ chưa điều tra rõ ràng, nhưng có một việc phải xử lý."
"Bẩm quốc (Càn quốc) phạm phải tội lớn, tội phải giết, muốn các nước hợp lại tạo thành liên quân thảo phạt."
Đậu Trường Sinh vốn định nói ra hai chữ Càn quốc, nhưng cuối cùng lại phun ra hai chữ Bẩm quốc, sau khi phát hiện không đúng nhưng cũng không có dừng lại, trực tiếp nói hết lời, trong lòng lại trầm xuống.
Với uy thế hiện giờ của mình, người dám ra tay, người có năng lực, đương nhiên nhất định là Thần Ma.
Càn quốc có quan hệ với Thần Ma.
"Giải quyết sự tình trước, sau đó đến Vạn Tượng Lâu gặp ta."
Trong lòng Đậu Trường Sinh khẽ động, lập tức theo âm thanh truyền âm nói: "Là Tự đại ca sao?”
"Đệ đệ ta nhớ ngươi muốn chết."
“Ca ca!”
“Đệ đệ!”
Hai bóng người thân thiết ôm nhau lấy nhau. Đậu Trường Sinh vươn tay mình ra liên tục vỗ nhè nhẹ vào lưng của Tự Vô Mệnh, thân mật nói: “Quả là rất lâu rồi không gặp.”
“Đệ đệ nhớ chết mất.”
Tự Vô Mệnh cũng thân mật đáp lại: “Vi huynh có việc phải ở lại Thiên Ngoại Thiên vậy nên ta không thể trở về Nhân cảnh được, nếu không thì ta đã sớm quay trở lại để thăm đệ rồi.”
“Có điều sau khi nghe được tin đệ đệ tới Thiên Ngoại Thiên, vi huynh đã lập tức tới đây để gặp đệ.”
Đậu Trường Sinh càng kích động hơn, giọng nói của hắn trở nên run rẩy, cảm động nói: “Ca ca, ca đã vất vả rồi.”
Tự Vô Mệnh vội vã nói: “Đệ đệ.”
Khụ khụ khụ!
Tiếng ho liên tục vang lên đã ngắt lời của Tự Vô Mệnh khiến cho Tự Vô Mệnh buông Đậu Trường Sinh ra, ánh mắt nhìn vào bóng người già nua đang ngồi trên chiếc ghế thái sư.
Tự Vô Mệnh tỏ ra không hài lòng nhưng cũng không nói cái gì. Hắn kéo một chiếc ghé qua và đẩy Đậu Trường Sinh ngồi xuống. Tự Vô Mệnh cũng ngồi xuống, đưa bàn tay của hắn ra và giới thiệu bóng người già nua bên cạnh:
“Đây là Đức Trạch thượng tiên sống ở Đức Trạch Tiên Vực.”
Đậu Trường Sinh ngay lập tức đứng dậy và trịnh trọng cúi đầu hành lễ với vị thượng tiên có tuổi này.
Đức Trạch thượng tiên là vị tiên nổi tiếng khắp toàn thiên hạ. Đây là cường giả 700 năm trước đã chứng đạo Thần Ma, được xếp thứ 32 ở trên Thiên Bảng và cũng là một cường giả Thần Ma rất mạnh được đồn mọi người biết rõ.
Đức Trạch Tiên Vực nằm ở khu vực Thiên Ngoại Thiên. Đây là một vị Thầm Ma bản thổ, cũng là Thần Ma xuất thân ở Thiên Ngoại Thiên, hắn cũng là một vị Thần Ma tích cực chạy ngược chạy xuôi nhất. Cả Lục Phiến Môn và Âm Cực Tông đều ghi chép lại, Đức Trạch thượng tiên vẫn luôn tranh thủ đãi ngộ ở Thiên Ngoại Thiên, muốn nhận được sự ủng hộ của Tổ Miếu.