Tại Thiên Ngoại Thiên lại lập một toà Nhân Hoàng Miếu chuyên cung phụng Hoàng Đạo Thần Binh. Hắn dự định mời Cửu Thiên Tức Nhưỡng, ở Thiên Ngoại Thiên lập một toà đế quan, sắp xếp toà thành ở Thiên Ngoại Thiên, hoá lãnh địa của Nhân tộc thành đất liền, để cho Nhân tộc ở Thiên Ngoại Thiên không phải ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống không gặp phải nguy hiểm hay phải sống trong sợ hãi, cũng không phải chịu đựng các cuộc tấn công của các cơn sóng triều, dị thú hay thậm chí là sự tấn công của vạn tộc.
Những thông tin tư liệu về vị Đức Trạch thượng tiên dần dần xuất hiện lên trong tâm trí hắn, hôm nay hắn đã được tận mắt trông thấy vị thượng tiên này.
Đậu Trường Sinh không khỏi nghiêm túc kính nể.
Điều mà Đậu Trường Sinh cảm thấy kính nể nhất, đó chính là vị tiền bối này đã đã vì dân làm chủ chính đạo.
Đúng vậy, ngay lúc này, đôi mắt của Đậu Trường Sinh là một màu đen thuần khiết, những tia sắc vàng không ngừng mọc lên nay đã sớm biến mất. Hiện tại, sau khi vấn đề đã được giải quyết, Đậu Trường Sinh bình thường đã trở lại vị trí của hắn.
Lần này hầu hết các hành động của kim Đậu đều phù hợp với các dự định của hắn, chỉ là cuối cùng, sau khi hoàn thành tiểu thiên mệnh, lại có điều chỉ hươu bảo ngựa, vì điều này dẫn đến việc phải nhuốm máu trấn áp, thật ra khiến cho Đậu Trường Sinh có phê bình kín đáo.
Chỉ là phê bình kín đáo mà thôi, bởi vì đa số những người chết đều là quan viên. Xét về địa vị hay thân phận ở thế giới này, dựa theo tam quan của Đậu Trường Sinh, trong 10 quan viên kéo ra 9 người để chém, một chút như vậy cũng không oan uổng bọn họ.
Đây không phải là vấn đề ai là người tốt ai là người xấu, bởi lẽ những gì họ đang làm chỉ là sự khác biệt giữa đen và rất đen mà thôi.
Chẳng hạn như cho vay tiền, vay v.v…, điểm khác biệt chẳng qua là một người được cho là người tốt chính là họ tính lãi thấp hơn một chút. Hãy lưu ý rằng cái thấp này không giống như cái thấp mà ngươi đang nghĩ tới nhưng so với những con người vô cùng đen đó, đến cuối cùng vẫn được coi là cho vay nặng lãi.
Tình huống ở Nhân cảnh tốt hơn một chút, bởi vì hoàn cảnh ở Thiên Ngoại Thiên là cá lớn nuốt cá bé, tình huống này vô cùng nghiêm trọng.
Đức Trạch thượng tiên tự mình đưa tay ra đỡ lấy Đậu Trường Sinh. Tóc bạc mặt hồng hào, gò má nổi lên sắc hồng nhuận phơn phớt. Bộ y phục của hắn tương đối rộng và đồ án hoa văn phía trên được thiết kế tinh xảo bằng những sợi tơ, đó là một Tiên Hạc dang rộng đôi cánh, những đám mây được làm bằng sợi tơ trắng làm cho người ta cảm thấy thật mờ mịt.
Sau khi Tự Vô Mệnh giới thiệu xong, lúc này hắn mới đi thẳng vào chủ đề: “Lần này Đức Trạch thượng tiên tới đây là để xin ngươi một nhân tình, đừng chém tận giết tuyệt Càn quốc. Dù sao Càn quốc và Đức Trạch tiên sinh có một mối quan hệ lịch sử không hề nhỏ, vì vậy muốn xin lão đệ nương tay giơ cao đánh khẽ và tha thứ cho Càn quốc.”
Đậu Trường Sinh vốn đã ngồi xuống giờ lại đứng lên, giống như có chiếc đinh đâm phải mông hắn, hắn liên tục lặp lại: “Không dám.”
“Nếu như thượng tiên đã để tâm về vấn đề này, ngài chỉ cần trực tiếp đưa tin là được, ta nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài.”
Vẻ mặt Đậu Trường Sinh trông quả thật khiêm tốn và vâng vâng dạ dạ chịu lắng nghe, hắn mang một bộ dáng ngoan ngoãn và rất nghe lời.
Cảnh tượng này khiến cho Đức Trạch thượng tiên sửng sốt không nói được lên lời, hắn cũng không lập tức nói chuyện, bởi vì Đậu Trường Sinh lúc này khác hoàn toàn so với những gì hắn đã nhìn thấy trước đó không lâu, giống như là hai người vậy, điều này thực sự làm cho Đức Trạch thượng tiên khó hiểu.
Loại tư thái dáng vẻ này là để gạt đi những chuyện vừa xảy ra ư?
Đậu Trường Sinh có thể quên nhưng làm sao Đức Trạch thượng tiên có thể quên được, Đậu Trường Sinh kia đã bí mật đầu độc như thế nào, hãm hại chết Càn Hầu và cha con Diệp Hầu, cuối cùng hắn lại còn chỉ hươu bảo ngựa, nâng đỡ con rối, trấn áp những người không phục bất mãn với điều đó.
Sau đó, hắn lại không thoả mãn còn muốn hiệu lệnh cho tất cả các nước tập hợp binh mã, nhất định muốn tiêu diệt Càn quốc hoàn toàn sạch sẽ.
Hóa ra biệt danh Đậu diệt môn là có thật, không có một chút giả dối nào.
Mặc dù vẻ mặt từ đầu đến cuối của Đậu Trường Sinh không mấy thay đổi, vẫn là bộ dáng luôn mỉm cười, tư thái tay nắm phật châu nhưng ở trong thâm tâm của Đức Trạch thượng tiên đã hình thành một ấn tượng sẵn có, đó chính là hình tượng một kẻ hung tàn bạo ngược và tham lam.
Tham lam của cải, tàn bạo và giết người.
Đó mới là Đậu Trường Sinh.
Ngay cả khi đối diện với Thần Ma có thể chấn nhiếp đối phương nhưng cũng không thể khiến đối phương ngoan ngoãn nghe lời và hoàn toàn tâm phục khẩu phục được.
Vậy nên hình tượng khiêm tốn và dễ bảo vâng vâng dạ dạ trước mặt hắn đều là sự ngụy trang của Đậu Trường Sinh.