Thế nhưng Đức Trạch thượng tiên không thể nào nhìn ra bất kỳ dấu vết ngụy trang nào của hắn, nhất cử nhất động đều hồn nhiên thiên thành, ánh mắt đó, dáng vẻ đó, khí chất đó?
Hắn hoàn toàn không có dấu vết của sự giả vờ, các dấu vết biểu diễn vẫn xuất hiện ở đó, dường như mọi hành động của hắn đều xuất phát từ trái tim.
Nổi danh ở dưới không có quân.
Bắt đầu coi trọng Đậu Trường Sinh, nếu tương lai kẻ này không chết thì nhất định sẽ trở thành trụ cột của Nhân tộc.
“Năm đó ta đã tình cờ đi ngang qua Càn quốc và gặp được Thế tử Càn Hầu, đối phương có thiên phú dị bẩm, chính là Thanh Long Chi Thể, bẩm sinh đã có Ất Mộc Chi Khí, thiên phú rất mạnh, hắn đã ở ngưỡng đỉnh cao của phàm tục.”
“Loại người thiên phú như vậy, chỉ cần không bị vẫn lạc giữa chừng hoặc là bị đại thiên mệnh trì hoãn thì có 60% sẽ tu thành Thần Ma.”
Chớ xem thường khả năng 60% này, đây là một xác suất rất cao, rất nhiều người chứng đạo Thần ma chỉ có tỉ lệ 30% đến 40% hoặc là 10% đến 20% cũng có, tất cả bọn họ đều bắt buộc mạo hiểm, không chết tức thành.
“Ta nhìn thấy thứ mình thích là thèm nên đã thu Thế tử Càn hầu làm đệ tử. Trong những năm gần đây, hắn đều học nghệ ở Đức Trạch Tiên Vực. Ở tại Càn quốc này, người sắp xếp mọi chuyện chính là Càn Hầu, đối phương đã sử dụng một đứa con trai riêng để thay thế ngụy trang cho sự tồn tại của hắn, vì chính là để khi Thế tử học nghệ thành tài thì hắn sẽ tiếp quản tất cả.”
“Ta cũng không nghĩ tới vị Càn Hầu này sẽ gây nên một sự xáo trộn lớn để rồi gây ra sự tình thế này.”
“Tất cả những hành động Càn Hầu đã làm, hắn đáng phải chết, tất nhiên chết là trừng phạt đúng tội. Ngươi muốn ra tay với Càn quốc cũng là có nguyên do, nhưng dù sao thì quả thật Càn quốc rất có duyên với ta, ta không đành lòng nhìn Càn quốc bị tiêu diệt.”
Đậu Trường Sinh còn chưa mở lời, Tự Vô Mệnh đã vỗ thật mạnh vào lồng ngực của hắn, bàn tay vô cùng dùng sức, những tiếng bộp, bộp, bộp vang lên liên tục. hào khí vạn phần nói: “Ngươi yên tâm.”
“Đại ca ta đây đã mở lời rồi.”
“Càn quốc nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Chỉ có điều lão đệ của ta đã chịu một nỗi ấm ức lớn như vậy, ngươi không thể làm như không thấy gì được.”
“Cũng không muốn ngươi điều gì cả, ngươi cũng không cần phải lo về chuyện của Thế tử Càn Hầu kia đâu. Sau khi hắn học nghệ thành tài và rời khỏi Đức Trạch Tiên Vực, phú quý do trời, sinh tử phụ thuộc vào số phận của mình.”
Lông mày Đức Trạch thượng tiên cau lại, định mở lời thì bàn tay rộng lớn của Tự Vô Mệnh đã đặt lên vai của hắn, giống như cười mà không phải cười nói: “Lời nói của ta.”
“Ngươi không đồng ý?”
Đức Trạch thượng tiên chậm rãi gật đầu, bờ môi mấp máy phun ra một chữ: “Được.”
Sau khi nói xong, Đức Trạch thượng tiên bèn đứng dậy. Bộ y phục rộng thùng thình của hắn phần phật lay động, người đã chậm rãi bước ra khỏi Vạn Tượng Lâu, biến mất khỏi tầm nhìn của Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh thu hồi ánh mắt của mình, cảm kích nói với Tự Vô Mệnh: “Đa tạ đại ca.”
“Nếu như không phải đại ca ra tay trợ giúp thì chỉ sợ lần này tiểu đệ đã phải bỏ mạng ở nơi này. Cho dù ta không chết thì cũng hoàn toàn đắc tội với một vị Thần Ma, sau này sẽ bị Thần Ma để ý.”
Những lời nói đó không phải là lời nói lấy lòng, Đức Trạch thượng tiên hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của Càn Hầu, nhưng nếu như là Thế tử Càn Hầu chết, chắc chắn sẽ kết xuống mối thù không chết không ngừng.
Đậu Trường Sinh đã coi Thế tử Càn Hầu là một người đã chết, không phải Đậu Trường Sinh không coi trọng hắn mà là vì cho rằng mình không thể chết được, một người có nhiều sinh mệnh như vậy, muốn chết cũng khó.
Đậu Trường Sinh có thể chết một lần, hai lần hoặc ba lần. Hắn không ngừng thử chết, cuối cùng hắn cũng giải quyết được Thế tử Càn Hầu, nhưng Thế tử Càn Hầu chỉ có một sinh mệnh mà thôi và nếu hắn chết, có nghĩa là hắn thực sự đã chết.
Haizz, một tiếng thở dài ở trong lòng.
Mọi thứ thật vô thường và đây là những gì đang nói đến.
Sau cái chết của Càn Hầu thì dẫn ra Thế tử Càn Hầu, nếu như hắn chết thì nhất định lại liên quan đến Thần Ma.
Quả thật giống như là là một ổ vậy, chuyện cũng không có biện pháp nào cả. Khi ngươi lăn lộn đến cấp độ cao, thật sự là không động cũng có liên quan đến Thần Ma, nhưng điều tốt cũng là có, ai ở sau lưng mà chẳng có một vị Thần Ma chứ?
Tự Vô Mệnh không nói một lời, hắn im lặng một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Ngươi giết Càn Hầu, Thế tử Càn Hầu chắc chắn sẽ báo thù cho cha của mình, xung đột là điều không thể tránh khỏi.”
“Lần này ta đề nghị cái này chính là để nói cho lão quỷ Đức Trạch rằng, sau lưng ngươi có ta.”