Tự Vô Mệnh đưa tay vỗ nhẹ nước ở trong hồ nói: "Đó chính là đạo lý này."
"Đề cập đến cấp độ Thần Ma, chắc chắn phải cực kỳ thận trọng. Không phải ta khen ngợi Đậu lão đệ, tên Yến Kinh Thiên kia cũng được coi là một hào kiệt. Hắn điều tra và phá án, dám đánh dám liều cũng không tệ, nhưng xét về cách dàn dựng vu oan hãm hại, âm mưu quỷ kế như thế nào thì hắn sao có thể so sánh với Đậu lão đệ của ta được?”
"Tròng mắt Đậu lão đệ ta vừa chuyển một cái thì cũng không biết đã sinh ra bao nhiêu âm mưu quỷ kế rồi, tâm tư nhỏ nhoi kia của Yến Kinh Thiên đã bị ánh mắt của Đậu lão đệ nhìn thấu từ lâu rồi.”
"Cho nên ta không đề điểm, tin rằng Đậu lão đệ chắc chắn có cao chiêu hoá giải thậm chí là mượn nó để phản tướng một quân, thành công bức ép Yến Kinh Thiên rơi đài, cướp lấy Thủ tôn của Lục Phiến Môn."
"Thậm chí ta còn có một ý tưởng, ta cũng đang suy nghĩ về việc liệu vấn đề của Đức Trạch với chuyện này có thể xác nhập thành một chuyện hay không?”
Bích Trần Nguyên Quân nói: "Càn quốc là việc nhỏ, nhưng Đức Trạch lại là việc lớn.”"
“Bây giờ lại có chuyện Đào Viên Phúc Địa, ngươi đã không thể phân thân ra được, sau này hãy để ta giám sát Đức Trạch đi.”
“Còn có một chuyện nữa, Cửu U tiền bối đang ngủ say ở trong Động Thiên, ngươi có muốn nói cho Đậu Trường Sinh không?"
"Đoạt đao, đoạt kinh, diệt môn, nếu như Cửu U tiền bối tỉnh lại…”
"Không cần phải lo, lão quỷ kia đã không theo kịp thời đại rồi, dựa vào bản lĩnh Đậu lão đệ của ta.”
"Sợ cái gì chứ?”
Bẩm Quốc.
Gió lớn gào thét, thổi quét tàn phá dữ dội.
Ù…ù…ù…!
Tiếng gió gào rít giống như tiếng trẻ con đang khóc lóc vậy.
Hết đợt này đến đợt khác trong khoảng không vô tận, những bông tuyết tựa như những chiếc lông ngỗng nhỏ đang không ngừng bồng bềnh rơi xuống theo cuồng phong thổi quét, bắt đầu tập hợp lại cùng một chỗ giống như một biển tuyết hùng vĩ mênh mông, ùn ùn kéo về phía đô thành Bẩm Quốc.
Một lá cờ to lớn dựng giữa trời, cờ bay phấp phới phần phật lay động tung bay trong gió.
Trong khi lá cờ tung bay, từng tia từng sợi hào quang không ngừng chiếu xuống, cuối cùng chúng hoá thành một bức rào chắn, biển tuyết và cuồng phong không ngừng va đập, từng tia từng sợi hào quang không ngừng tiêu tán, nhưng ngay sau đó lại không ngừng diễn sinh ra.
Một luồng hào quang từ phương xa lao tới giống như một thanh kiếm sắc bén, xé toang cuồng phong xông vào bên trong đại trận.
Từng tia từng sợi hào quang nhè nhẹ rơi xuống giống như bọt nước bình thường, tuỳ ý như cầu vồng xông vào trong đô thành Bẩm Quốc. Sau khi vào đến trong đô thành của Bẩm Quốc, cầu vồng hiển hoá cho Vu Nhân Long đặt chân vào trên trận pháp truyền tống, người lập tức đã biến mất không thấy, lại xuất hiện lần nữa đã đi tới bên ngoài vương cung.
Vu Nhân Long từ thắt lưng rút ra lệnh bài, một tay giơ nó lên cao cao, trên bề mặt Hoàng Kim Lệnh điêu khắc những đường vân tinh xảo, đẹp đẽ, bắt đầu xuất hiện những đường sáng không ngừng vẽ ra, vờn quanh Hoàng Kim Lệnh.
Những binh sĩ trên người mặc áo giáp, tay cầm trường thương, nhìn thấy lệnh bài tràn ngập hào quang, tất cả đều đồng loạt một gối quỳ xuống đất giống như rơm rạ.
Vu Nhân Long trực tiếp bỏ qua một màn này, sải bước về phía vương cung, dọc đường đều thông suốt không bị cản trở, trực tiếp tiến thẳng tới trước một đại điện rộng mênh mông. Nhìn chằm chằm vào đại điện nguy nga sừng sững, Vu Nhân Long dừng lại bước chân một chút, hít một hơi thật sâu, sau đó bước vào bên trong đại điện.
Bên trong đại điện, khu vực chính giữa được trải thảm đỏ, hai bên đều đặt bàn, có một nam tử oai hùng, mặc mĩ phục, đeo một miếng ngọc bội vô cùng tinh xảo, một thanh Châu Quang Bảo Khí được treo ở bên hông, trên vở đao được khảm vàng khảm ngọc, toát lên sự xa hoa quyền quý.
Nếu như sát kỹ lưỡng thì có thể thấy y phục là loại tơ lụa băng lam thượng hạng. Viền áo trắng như tuyết thêu hoạ tiết lá trúc thanh nhã bổ trợ cho viên ngọc bích trên đầu hắn, từ trên xuống dưới mỗi món vật phẩm ở trên người hắn đều có giá trị liên thành.
Đây chỉ là những món đồ tầm thường, không phải pháp khí được luyện chế thành, nhưng giá trị của nó còn quý hơn rất nhiều pháp khí, đây thật sự là những vật phẩm xa xỉ, nói chính xác thì tất cả đều là vật vô dụng.
Những thứ này tôn lên sự xa hoa, hào nhoáng, so sánh ra thì ai cũng đều lu mờ, thậm chí ngay cả Bẩm Hầu chủ của một nước thì ở trong mắt Vu Nhân Long thấy cũng bằng đối phương.
Đối phương thực sự quá giàu có, Bẩm Quốc cũng không phải là quốc gia nhỏ nhưng quốc khố cũng không nhiều để có thể xa xỉ như vậy.
Ánh mắt Vu Nhân Long dời khỏi người tự tới này, nhìn về phía Bẩm Hầu đang ngồi ở vị trí cao nhất, đầu tóc Bẩm Hầu bạc óng, khuôn mặt đầy vết chân chim, nhăn nheo tựa như vỏ cây, trên mặt đang đắp lớp phấn trắng thật dày, lộ ra sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, có thể thấy dưới cổ không có lớp phấn che đậy ẩn hiện những đốm đồi mồi.