Lúc này Bẩm Hầu đang lười biếng ngồi ở trên ghế, một tay đặt trên tay vịn, ánh mắt thưởng thức những vũ điệu uyển chuyển của vũ công và lắng nghe tiếng đàn cầm của núi cao nước chảy.
Sau khi Vu Nhân Long đến thì vung tay lên, vũ công ngừng nhảy múa, nhạc công cũng đứng dậy, từng người thận trọng cẩn thận từng li từng tí rời khỏi đại điện, trong nháy mắt đại điện vừa múa vừa hát vô cùng náo nhiệt, giờ đã trở nên trống trải, chỉ còn lại rải rác vài người.
“Quân thượng, xảy ra chuyện rồi!”
“Trần Quốc công đã ở Diệp Hầu, trực tiếp ra lệnh cho các nước chư hầu,tập hợp binh lính tại Diệp quốc, công phạt Bẩm Quốc ta.”
Bẩm Hầu vốn đang lười biếng không thèm để ý, giờ đây ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi: “Bẩm Quốc ta từ trước tới giờ đều an phận thủ thường, Trần Quốc công đó lấy danh nghĩa gì phạt ta?”
“Kể cả là Thiên sử thì cũng không thể làm xằng làm bậy ở Thiên Ngoại Thiên được.”
Vu Nhân Long lo lắng nói: “Trần Quốc công nổi tiếng, vụ án Thế tử Càn Hầu tử vong đã được điều tra rõ ràng, tuy rằng là Thế tử Diệp Hầu ra tay, nhưng đầu sỏ gây nên suy cho cùng lại là Bẩm Quốc chúng ta bày mưu, sau cái chết bi thảm của cha con Diệp Hầu thì muốn truy trách nhiệm Bẩm Quốc chúng ta
Nam tử oai hùng nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói, đột nhiên lại lên tiếng: “Cha con Diệp Hầu đã chết, đây là chuyện như thế nào?”
“Xin hãy nói rõ hơn một chút.”
Vu Nhân Long không trả lời ngay mà do dự nhìn sang Bẩm Hầu, Bẩm Hầu khẽ gật đầu, mở miệng giới thiệu : “Vị này là Phiêu Kỵ tướng quân của triều đình ngày trước.”
“Giáo chủ đương thời của Cửu U Minh Giáo - Tiêu Thiên Hữu.”
“Đây cũng không phải là người ngoài, chuyện như thế nào cứ việc nói thẳng.”
Vu Nhân Long cũng rất quả quyết, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở Diệp quốc một lần nữa, không có lập tức truyền tin tức về là do có rất nhiều chuyện chỉ dựa vào truyền đạt thì không thể nói rõ hết được, cần phải đích thân giải thích.
Cuối cùng Vu Nhân Long nói: “Trần Quốc công chỉ hươu bảo ngựa, sau khi lập nên Diệp Hầu đời thứ năm, bức bách trên dưới lớn nhỏ ở Diệp Hầu phải thần phục.”
“Vốn dĩ nghĩ rằng sự việc tới đây là kết thúc rồi, không ngờ rằng Trần Quốc công lại hiệu triệu các nước chư hầu tứ phương tụ binh, không tấn công Càn quốc mà là tấn công Bẩm Quốc chúng ta.”
“Sứ giả các nước chư hầu đã bị Trần Quốc công giết Càn Hầu, lại giết cha con Diệp Hầu, chuyện phá một nước chấn nhiếp rồi, bọn họ đã thừa nhận Diệp Hải Vân giả, đến nay tất nhiên không dám trái lệnh Trần Quốc công, tất cả đã đồng ý tụ binh.”
Sau khi Tiêu Thiên Hữu nghe xong toàn bộ sự việc, thở dài một tiếng rồi nói: “Liên tiếp giết nhất phẩm, phá một nước, Đậu Trường Sinh đã thành công.”
“Lần đầu gặp mắt ở Thần Đô lúc trước, ta có thể nhìn ra Đậu quốc công không phải là người thường, lòng dạ độc ác như thế, không từ mọi thủ đoạn để leo lên, miễn là không chết giữa chừng thì sớm muộn gì hắn cũng trở thành châu báu.”
“Vì vậy ta đích thân gả ấu muội cho đối phương, muốn thiết lập mối quan hệ thân thiết với Đậu Trường Sinh.”
“Chỉ là không dự liệu được, Đậu Trường Sinh lại trở nên khí thế nhanh như vậy,, hơn nữa còn lòng lang dạ sói, thế cho nên mới cõng rắn cắn gà nhà, mới có thảm án Tiêu Viên, quần anh ở trong giáo đều chết ở trong tay kẻ này, khiến giờ thế lớn khó trị, biến thành thảm họa ở trong lòng.”
Vu Nhân Long hơi ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Thiên Hữu thở dài ở bên cạnh, ánh mắt tràn ngập châm chọc mỉa mai, thảm án Tiêu viên gây chấn động thiên hạ, ngay cả Thiên Ngoại Thiên cũng bị kinh động, chuyện này thật sự là quá lớn rồi.
Trong số đó, bí văn càng là kinh thế hãi tục, dính đến Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan Thánh nhân thất đức và Thiên Yêu Đoạt Linh Công, còn có lão Lương Vương thế mà lại là Cửu U Minh Giáo. Giáo chủ và Thánh nữ chém giết lẫn nhau, Âm Cực Tông và Thiên Ma Tông bị cuốn vào.
Nói thẳng ra thì thảm án Tiêu Viên vô cùng phức tạp, thực sự có hệ luỵ quá lớn. Tất cả những điều kể trên đều là thứ yếu, quan trọng hơn là lão Lương Vương muốn lợi dụng việc này để hoàn thành đại thiên mệnh, muốn đi chứng đạo Thần Ma.
Bị ý tưởng dát vàng trên mặt của Tiêu Thiên Hữu, nhớ lại các tình tiết của thảm án Tiêu viên, Vu Nhân Long không nói gì, mà chờ đợi Bẩm Hầu lên tiếng.
Ánh mắt Bẩm Hầu nhìn về phía Tiêu Thiên Hữu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Giáo chủ có cách nhìn như thế nào?”
Tiêu Thiên Hữu không một chút do dự nói: “Tất nhiên là liên lạc với anh hùng tứ phương, chiêu binh chống lại rồi.”
“Đậu tặc lòng dạ độc ác nham hiểm như vậy, chuyên diệt môn, bị hắn nhìn trúng, cho tới bây giờ đều là không chết không ngừng, cũng không thể hoà hoãn có con đường sống nào nữa.”
“Ngài nhìn vào những việc xảy ra ở quá khứ là có thể hiểu, lúc ban đầu khi Đậu tặc còn là một tiểu bộ khoái, chỉ có Trịnh tổng bổ đầu ở Chu Tước Phường đánh giá cao hắn, đích thân đề bạt Đậu tặc, muốn để hắn trở thành tâm phúc để dựa vào.”