Bẩm Hầu cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, chủ động mở miệng nói: “Cơ nghiệp của tổ tông không thể bỏ qua như vậy được.”
“Bây giờ chỉ có thể nuôi binh chống lại.”
Tiêu Thiên Hữu cười lạnh nói: “Lần này Đậu tặc là đang tự tìm đường chết, thế mà lại muốn các nước chư hầu tứ phương xuất binh, đây hoàn toàn là dùng điểm yếu của mình để tấn công điểm mạnh của kẻ thù, lấy trứng chọi đá.”
“Đấy là chưa nói đến việc các nước chư hầu tứ phương lệ thuộc vào nhau, binh lực các quốc gia này có mạnh có yếu, lực lượng binh lực mạnh yếu không đồng nhất, miễn cưỡng tập hợp lại cũng chỉ là một đám ô hợp.”
“Tên Đậu Trường Sinh kia thì biết dụng binh gì chứ?”
“Hắn biết một vạn đạo binh sẽ tiêu hao bao nhiêu lương thực không? Vạn người xuất binh, làm sao để bày binh bố trận? Làm thế nào để điều động binh lính không?”
“Một con hàng không biết dụng binh mà lại muốn thống soái đại quân công phạt chúng ta. Đây chính là Đậu Trường Sinh tự tìm đường chết, hắn nhất định sẽ bị đánh bại thân vong.”
“Mà chúng ta cũng không phải là không có sự giúp đỡ, Càn quốc đã chết một Càn Hầu, làm sao có thể thờ ơ, Diệp quốc bị chỉ huơu bảo ngựa, đưa người ngoài làm chủ Diệp quốc, pháp chế của bọn họ ở đâu?”
“Chỉ cần liên hiệp với Càn quốc, còn có Diệp Quốc làm nội ứng, trận chiến này ta tất thắng.”
Tiêu Thiên Hữu hào khí ngút trời, chỉ điểm giang sơn, Vu Nhân Long gật đầu hết lần này đến lần khác, câu nào cũng có lý, hoàn toàn tán thành với ý kiến của Tiêu Thiên Hữu.
Tên Đậu Trường Sinh đó quả thực rất lợi hại, nhưng không ai là hoàn hảo cả, giao chiến chắc chắn không thể nào so sánh với Tiêu Thiên Hữu được.
Tiêu Thiên Hữu chính là Phiêu Kỵ tướng quân của triều Đại Chu, là một danh tướng vang danh khắp thiên hạ. Mặc dù bản lĩnh của Đậu Trường Sinh không kém, nhưng điều này hoàn toàn không giống với chiến tranh, bởi vì liên quân chư hầu mà Vu Nhân Long bị kinh hãi hoảng sợ.
Bây giờ được Tiêu Thiên Hữu chỉ điểm, mới phát hiện ra liên quân chư hầu là binh lực hùng mạnh nhưng cũng là đội quân ô hợp, cũng không có trải qua rèn luyện dung hợp, không thể tránh khỏi những tranh chấp, xích mích.
Đạo lý dễ hiểu nhất, Bẩm quốc bọn họ là bảo vệ quốc gia, bảo vệ cơ nghiệp của tổ tông, chắc chắn có ý nghĩ liều mạng, có thể nói là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, sĩ khí ngút trời.
Mà liên quân chư hầu kia, bọn họ không có hứng thú cao với việc công phá huỷ diệt Bẩm Quốc, giờ đây có thể tập hợp lại cũng là do Đậu Trường Sinh cứng rắn truyền đạt triệu tập, sau khi tới chiến trường, chân chính chém giết với Bẩm Quốc thì ai sẽ là người thật sự chiến đấu cận lực chứ?
Hi sinh đội quân tinh nhuệ của nước mình để lấy phú quý cho Đậu Trường Sinh, chuyện làm ăn lỗ vốn như vậy bọn họ làm sao có thể làm chứ”?
Chung quy lại, chiến tranh không dựa vào người đông thế mạnh là có thể nhất định dành được chiến thắng, mặc dù lấy nhiều thắng ít có thể ít nhưng cũng thường xảy ra, lần này nếu làm không tốt thì có thể sẽ trở thành trận chiến kinh điển của Thiên Ngoại Thiên.
Sau khi phân tích như này xong, Vu Nhân Long hoàn toàn thả lỏng, lợi thế nghiêng về phía ta, lần này tuyệt đối sẽ không thua, ngược lại sẽ là đại thắng.
Vốn dĩ là cục diện đối đầu của hai cường quốc là Càn quốc và Diệp quốc, sau cuộc chiến này lại xáo trộn một lần nữa, Bẩm Quốc sẽ thay thế địa vị của Diệp quốc trở thành một đại quốc hùng mạnh.
Bầu không khí u sầu đã dần tan biến, đại điện tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, dường như ngay lúc này đã thật sự chém chết được Đậu Trường Sinh rồi vậy.
Diệp Thành.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên.
Mùn cưa và gỗ vụn bay tứ phía, chạm mặt với pháp lực phun ra nuốt vào, mảnh gỗ của cửa gỗ bị đánh vỡ tan thành từng mảnh trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều biến mất không còn dấu vết.
Trên người Trần thần bộ mặc quan phục, một tay đặt ở chuôi đao bên hông, khuôn mặt vô biểu cảm chăm chú nhìn tất cả những thứ này, lúc này hơi giơ tay ra hiệu: “Động thủ.”
Vương Nghị ở một bên nghe hiệu lệnh đáp một tiếng, vung tay lên nói: “Xông lên.”
“Toàn bộ truy nã.”
"Tất cả tài sản đều sẽ bị tịch thu và giao nộp lên, nếu như có ai dám giấu làm của riêng.”
"Giết không tha.”
“Rõ!.”
Tiếng hô vang lên, binh lính như dòng thác nước bạc trùng trùng điệp điẹp xông vào bên trong phủ đệ, năm xưa nơi đây là hào môn đại hộ cao cao tại thượng không thể chạm tới nay lại dễ dàng bị một đám binh lính tùy ý đạp phá.
Ngân Giáp Binh thân mặc áo giáp bạc dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời ra tay vừa hung ác vừa thành thạo.
Tiếng kêu thảm thiết, xin tha, tức giận chửi rủa,...
Không ngừng bắt đầu vang lên, hòa lẫn với nhau tạo thành một loại ồn ào hỗn loạn.