Ước chừng sau một khắc, tất cả các âm thanh đều trở nên im bặt, một tên thống lĩnh Ngân Giáp Binh sải bước đi ra từ bên trong phủ đệ, giáp bạc sáng ngời không có bất cứ chút tạp chất nào ở bên trên có một vài chỗ dính máu tươi, lúc này hắn bước đến đại môn ở bên ngoài, trực tiệp quỳ một gối xuống nói:
“Con trai của nghịch thần Tôn Trường Lợi ra tay phản kháng đã bị giết chết ngay tại chỗ, nữ quyến và nô bộc khác đều đã bị bắt lại.”
Vương Nghị khẽ gật đầu, sau đó phất tay nói: “Mời Diệp đại nhân kiểm kê lại tài sản, sau đó ghi chép lại vào trong danh sách, cuối cùng đưa toàn bộ bảo vật đến phủ Quốc sư.”
Quan viên trung niên có bộ râu đen trên môi đứng bên cạnh không trả lời Vương Nghị, mà là nhìn về phía khuôn mặt không chút biểu cảm gì của Trần thần bộ nói : “Hạ quan cáo lui.”
Một nhóm người mặc quan phục được dẫn vào Tôn phủ, đám người này bắt đầu bày bàn ghế, trên bàn trải rộng tờ giấy, lấy bút lông chấm mực đen và bắt đầu múa bút thành văn viết hăng say.
Cảnh tượng này đều bị Trần thần bộ quan sát thấy, nhưng ánh mắt của hắn rời rạc trôi đi nơi khác, đối với việc trước mắt lại không quá để tâm, cũng không muốn lãng phí tâm tư.
Nhóm quan viên phụ trách xét nhà, lục soát và kiểm kê này có lai lịch không tầm thường, người chủ trì là một đảng của Diệp Hầu đời thứ 5, đặc biệt kẻ đứng đầu là tân Diệp.
Tộc tân Diệp này chính là cùng họ với Diệp Hầu đời thứ 5, sau khi Diệp Hầu đời thứ năm trở thành Diệp Hải Vân, dòng họ của bọn họ đương nhiên cũng sẽ thay đổi theo.
Mặc dù thời gian ngắn, nhưng lại có đủ loại tin tức hỗn độn được truyền ra bên ngoài, giống như bay vậy, tân Diệp và cựu Diệp cũng từ đó mà ra.
Nhưng các thành viên khác trong đó lại có chút bất mãn với người của Diệp Hầu đời thứ 5, thành phần đám người này có một chút phức tạp, chính là bắt đầu giám sát lẫn nhau, tân Diệp không dám tham, Diệp Hầu đời thứ 5 cũng hiểu lý lẽ, hiểu tiến thối nhưng tiền tài động lòng người, nhưng vẫn luôn có những kẻ ngu xuẩn không thấy rõ tình thế nên làm mấy chuyện hồ đồ.
Nhân tính không phải thứ có thể lấy ra để thử, còn không bằng ngay từ đầu không cho bọn họ cơ hội, chọn lấy một vài người không hợp với Diệp Hầu đời thứ 5, bọn họ đương nhiên sẽ như chó, từng giây từng phút nhìn chằm chằm vào đảng Diệp Hầu đời thứ năm, muốn bắt được sai lầm của Diệp Hầu đời thứ 5 khiến cho Trần quốc công chán ghét, đương nhiên là đánh vào Diệp Hầu đời thứ 5 hùng mạnh và bất khả chiến bại.
Về phần để cho bọn họ vi oan hãm hại thì đương nhiên bọn họ không dám, Trần quốc công quá lợi hại, mắt sáng như đuốc, bọn họ làm vậy chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
Cho nên những nhà này ghi chép, Trần thần bộ cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng, cuối cùng cũng không quá để tâm mà tiếp tục nghĩ về việc tiếp theo phải làm.
Theo đạo lý đi sứ Thiên Ngoại Thiên, lúc này đã thành công viên mãn, đã có thể trở lại Nhân cảnh, nhưng Đậu Trường Sinh không hổ là Đậu Trường Sinh lại cứ thích làm ra chuyện xấu, hiện giờ đến Bẩm quốc cũng bị cuốn vào.
Muốn hiệu triệu các nước chư hầu bốn phương tụ binh, sau đó tiến đánh công phạt Bẩm quốc, đây không chỉ muốn cướp đoạt của cải của Diệp Quốc không còn mà còn cộng thêm cả Bẩm quốc nữa.
Trong lòng Trần thần bộ thở dài một hơi, lí do chính khiến Trần thần bộ càng thêm phiền muộn đó chính là vị kia không biết là do Thần Ma sắp xếp. Hiện giờ toàn bộ đều trở nên hỗn loạn, Càn Hầu đã bị giết chết, vậy thì chuyện nhận Thế tử Càn Hầu làm đồ đệ đương nhiên cũng kết thúc mà không có vấn đề gì.
Nào có ai thu nhận con trai của kẻ địch làm đồ đệ chứ, cho dù là Đậu Trường Sinh dám thu nhận, vậy thì tên Thế tử Càn Hầu kia dám bái kẻ đã giết cha mình làm sư phụ sao?
Đây thật sự là quá phức tạp rồi, quả thực chính là một mớ hỗn độn.
Tuy rằng không phải lỗi của hắn nhưng hắn cũng sợ Thần Ma thẹn quá hóa giận, đẩy hết tất cả tội tình cho bản thân hắn.
Trong lòng Trần thần bộ lo sợ bất an, cuối cùng đành phải mạnh mẽ ép nỗi thấp thỏm ở trong lòng xuống, sau khi áp chế lại sự lo lắng trong lòng, tiền lời lâng này cực kỳ lớn.
Diệp Quốc không hổ là đại quốc của Thiên Ngoại Thiên, của cải cực kì phong phú, vẫn lưu lại một phần ba trong quốc khố, còn lại đều đã bị bọn họ lấy sạch, nếu không phải Đậu Trường Sinh thương hại thì sớm đã bị bọn họ dọn sạch sẽ không còn một mống, về phần quốc khố trống không, sống chết của Diệp quốc cũng không có bất cứ liên quan gì đến bọn họ cả.
Nhưng hiện giờ vẫn còn giữ lại một phần ba, Trần thần bộ cũng biết chuyện này tuyệt đối không phải là do Đậu Trường Sinh thương hại, có thể khiến cá sấu rơi nước mắt giả vậy thì chắc chắn còn có âm mưu to lớn hơn ở phía sau, hoặc chỉ là một sự ngụy trang giả nhân giả nghĩa, đơn giản nhất chính là sói đói không ăn thịt chuyển sang ăn chay.