Những lời tâng bốc nịnh nọt ton hót của Diệp Hầu đời thứ 5 không hề dừng lại, nó vẫn tiếp tục vang lên: "Có một ngạn ngữ ở Thiên Ngoại Thiên rằng, một nghìn năm mới có hiền giả xuất hiện, bây giờ Phượng hót Diệp Thành đang biểu thị ngài là hiền giả ngàn năm."
"Thật vinh dự cho Tiểu Hầu khi có Quốc sư dạy bảo mỗi ngày, Tiểu Hầu đã ghi lại tất cả những lời dạy của Quốc sư ngài trong vài ngày qua, cũng định sắp xếp chỉnh lý lại, mỗi ngày sao chép lại một lần.”
“Tin chắc rằng sau hàng ngàn hàng vạn năm nữa, đây sẽ là danh ngôn của Thánh nhân, nếu như Tiểu Hầu có thể có tư cách chỉnh lý lời nói của Thánh nhân thì tương lai ngàn năm sau sẽ làm nô làm tỳ, làm trâu làm bò làm ngựa cũng đáng.”
“Sống trên đời này chết đi đã không còn gì phải hối tiếc nữa.”
Đậu Trường Sinh lấy lại tinh thần, nhìn sang Diệp Hầu đời thứ 5 bên cạnh mình, vị này cũng có dung mạo tốt, lông mày rậm và đôi mắt to, hắn cho người khác có cảm giác của một hình tượng chính nghĩa lẫm nhiên. Vừa nhìn thì chính hắn là một nhân vật chính phái nhưng lại không giờ rằng hắn có thể nói những lời thô tục như vậy.
Là một nhân vật chính phái, trong lòng Đậu Trường Sinh không hài lòng, nếu không phải vị này là tự hắn một tay sắp đặt thì bây giờ Đậu Trường Sinh nhất định sẽ phế rớt hắn, làm chủ của một nước thì không không kiêu ngạo không siểm nịnh, lòng phải chứa vạn dân.
Con hàng này đều không đạt đủ hợp cách, điều có ích duy nhất chính là nghe lời, có thể ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của mình, chỉ cần bọn họ nghe chỉ thị của mình thì chắc chắn đối phương cũng sẽ không áp bức vạn dân, miễn cưỡng có thể coi bọn họ là người tốt, phù hợp với yêu cầu trong lòng mình.
Con hàng Đậu mỗ này đã có thể làm được hỉ nộ không lộ khiến cho Diệp Hầu đời thứ 5 cũng không thể nhìn ra được Đậu Trường Sinh đang không vui ở trong lòng. Thay vào đó, hắn còn nghĩ rằng những lời tâng bốc nịnh nọt này của mình là những điều mà Đậu Trường Sinh thích nghe nhất, bởi vì vị trí chủ của một nước tới như thế nào? Còn không phải là bởi vì hắn vuốt mông ngựa hay sao?
Nếu như phương thức này có tác dụng thì phải cố gắng dùng hết sức lực.
Nói về vuốt mông ngựa thì ta cũng mặc kệ hắn là ai.
Có thể dựa vào cách này để dễ dàng giành được một đại quốc, loại việc này sợ là từ xưa tới nay chưa từng có, có thể về sau cũng sẽ không có nữa.
Đếm cả ngàn năm, cũng chỉ có ta một mình mình.
Đậu Trường Sinh chậm rãi bước đi, mang theo tiểu Phượng Hoàng của mình trở về Quốc sư phủ.
Có thể nhìn thấy rất nhiều người đang đứng ở bên ngoài phủ Quốc sư. Sau khi nhìn thấy Đậu Trường Sinh, họ đồng loạt cúi đầu nói: "Chúc mừng Quốc sư, chúc mừng Quốc sư."
"500 năm hiền giả xuất thế, hiện giờ Phượng hót Diệp Thành chính là đối ứng với Quốc sư."
"Chính bởi vì có sự hiện diện của Quốc sư nên mới có Phượng hót Diệp Thành."
Khóe miệng của Diệp Hầu đời thứ 5 cong lên, lộ ra vẻ trào phúng giễu cợt. Ánh mắt của hắn không ngừng đảo qua đảo lại, cuối cùng nhìn về phía một văn sĩ nho nhã có mái tóc hoa râm, ngoài mặt thì giễu cợt cố ý coi thường nhưng thực ra trong lòng đã sớm đề phòng.
Kình địch nha.
Quả nhiên không hổ là quốc sĩ của Diệp quốc.
Lương Cung Vũ cũng nhìn ra Trần quốc công thích nhất là nịnh hót vỗ mông ngựa, là người a dua nịnh nọt cho nên lần này đã đánh thẳng vào chỗ hiểm, hắn muốn đi con đường của mình, làm cho mình không còn đường có thể đi.
Trong lòng Diệp Hầu đời thứ 5 cảm thấy rất may mắn, ba trăm năm mới ra một vị hiền giả nhưng để phóng đại hiệu quả nên hắn đã trực tiếp đổi thành một ngàn năm, mà đối phương cũng cố ý phóng đại, trực tiếp thành 500 năm. Thế nhưng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lương Cung Vũ làm điều này, cho nên hắn có chút khiêm tốn, không buông thả được như mình làm.
Cho nên lần này mới thất bại nhưng lần tới cũng sẽ không nhất định như này.
Lông mày Đậu Trường Sinh khẽ cau lại, nhìn chúng quan viên Diệp quốc tới đây, trong lòng cực kỳ không vui, có vẻ như bầu không khí Diệp quốc này rất có vấn đề?
Sao bọn họ đều là kẻ nịnh thần vậy? Trách không được mặc kệ nhân sự, vốn là bá chủ khu vực Đông Bắc, quốc gia mạnh nhất nhưng lại bị Càn quốc vượt qua, hoá ra nguyên nhân là như thế này.
Mái tóc Lương Cung Vũ hoa râm, tóc hắn được ghim lại bằng một chiếc trâm gỗ, quần áo trắng như tuyết không có chút tạp chất nào. Hai tay hắn khép lại, ống tay áo rộng thùng thình rủ xuống tự nhiên. Lúc này, hắn chậm rãi đi ra, đi tới trước mặt Đậu Trường Sinh trịnh trọng quỳ lạy trên mặt đất nói: “Tiểu dân Lương Cung Vũ của hạ quốc đã ngưỡng mộ Thiên sử thượng quốc đã lâu."
Lời nói của Lương Cung Vũ hơi dừng lại một chút, hắn cúi đầu thật sâu, và mặt úp xuống đất để che đi vẻ mặt cứng ngắc của mình một cách hoàn hảo. Rõ ràng câu nói này đã vi phạm bản tâm của hắn, là lời nói miễn cưỡng.